Hứa Hân nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến phát ngốc, cô cũng không biết bản thân đang nhìn cái gì, có lẽ là ánh mặt trời đang chiếu trên phiến lá nhảy nhót qua lại.
Sầm Bắc Đình ngồi bên cạnh lại ngủ.
Ánh mặt trời chiếu lên sống mũi cao thẳng của cậu, thời điểm cậu không nói lời nào đúng là đẹp trai bức người.
Lông mày rậm, phía dưới là đôi mắt đen sáng ngời đầy thâm thúy, Sầm Bắc Đình làm cô nhớ đến sự tích chàng trai hoa thủy tiên trong thần thoại Hy Lạp yêu đến chết dáng vẻ của mình.
Nhưng Sầm Bắc Đình không tự luyến như vậy, cậu chỉ hơi tự cao tự đại mà thôi.
Lông mi Sầm Bắc Đình bắt đầu chớp chớp, bàn tay rũ trên mặt bàn hơi giật, đôi mắt nhấp nháy muốn mở, nhìn thẳng về Hứa Hân.
Hứa Hân nháy mắt đã quay đầu đi, dựng gáy sách lên, làm bộ mình cái gì cũng chưa nhìn.
Cô dừng lại vài giây, nửa ngày cũng không nghe thấy động tĩnh, tâm tư nhỏ không chịu được, vừa quay đầu liền nhìn được đôi mắt sáng ngời của Sầm Bắc Đình.
Lần này cậu hoàn toàn mở mắt, quang minh chính đại nhìn chằm chằm Hứa Hân
Hứa Hân vội vàng quay đầu đi lần nữa, nhưng ánh mắt kia vẫn dính trên người cô, nhìn đến hai tai cô đều nóng rực.
Hứa Hân vốn có tật giật mình, thoáng nhìn qua khóe mắt, Sầm Bắc Đình quả nhiên vẫn còn đang nhìn cô.
Cô ngồi thẳng người, đặt cây bút xuống, quay đầu trừng Sầm Bắc Đình, giả bộ tức giận nói: "Sầm Bắc Đình, cậu lại làm sao vậy? Mau ngồi dậy, sắp vào lớp rồi!"
Sầm Bắc Đình bị Hứa Hân đột ngột mắng làm hoảng sợ, hai tai nâng cằm trưng ra vẻ mặt vô tội, đôi mắt đào hoa rũ xuống: "Có chuyện gì sao?"
Hứa Hân nói: "Vậy cậu nhìn tôi làm gì!"
Sầm Bắc Đình ngẩng đầu nhìn cô, ra vẻ hợp tình hợp lý nói: "Cậu không nhìn tôi, làm sao biết tôi đang nhìn cậu? Cậu nhìn lén tôi ngủ, tôi còn chưa nói lời nào đâu".
Sắc mặt Hứa Hân không nhìn ra cảm xúc.
Lúc này trong đầu cô đã chiếu ra một trăm lần cách trùm bao tải qua đầu Sầm Bắc Đình rồi hung hăng đánh một trận.
Sầm Bắc Đình vắt chéo chân, dương dương tự đắc nói: "Khụ, cậu tức giận vì chuyện này sao? Không sao hết, muốn nhìn thì cứ nhìn, người khác thấy cũng không sao, tôi cũng không thu tiền của cậu".
Sắc mặt Hứa Hân lúc trắng lúc hồng, nghẹn một lúc lâu mới nói ra được một chữ "Cút".
Cô mím môi: "Cậu không được nhìn tôi nữa."
Sầm Bắc Đình nói: "Cậu là bạn cùng bàn của tôi, tôi không nhìn cậu thì nhìn ai?"
"Vậy cũng không cho nhìn!"
Hứa Hân càng tức giận, Sầm Bắc Đình ngược lại càng thấy hứng thú, càng ra sức trêu trọc Hứa Hân.
"Cậu, người này sao lại có thể bá đạo như vậy," Sầm Bắc Đình nói: "Đôi mắt nằm trên mặt tôi, tôi thích chỗ nào liền nhìn chỗ đó, cậu định làm gì ngăn cản tôi? Hay cậu định đi mách thầy cô?"
Hứa Hân không học được cách gây rối vô cớ như Sầm Bắc Đình, chỉ có vài câu đã bị cậu làm tức chết, bút trong tay cứ cầm lên rồi lại thả xuống.
Cô hít sâu một hơi, cuối cùng cũng tung tuyệt chiêu "Cậu thử nhìn một lần nữa đừng mong chép bài thi tiếng Anh của tôi".
Quả nhiên là có hiệu quả, lời này vừa nói ra Sầm Bắc Đình lập tức nghẹn họng.
Vừa rồi vẫn còn nằm bò trên bàn bày ra bộ dáng bán thân bất toại, Sầm Bắc Đình lập tức ngồi dậy, giữ chặt khuỷu tay Hứa Hân, cực kỳ chân chó năn nỉ nói: "Đừng làm vậy nha, Hân ca, tôi sai rồi, thật sự biết lỗi rồi, tôi đảm bảo không nhìn cậu nữa, được không?"
"Thật ra tôi bị cận thị, vừa nãy nhìn đến nửa ngày cũng không nhìn rõ cái gì"
Cậu giả trang thành người mù, hai tay vẫy loạn trong không trung "Hứa Hân, cậu ở đâu?"
Hứa Hân không để ý tới cậu, cậu lại mở bàn tay ra, che kín đôi mắt, "Như vậy có được không? Tôi thật sự không nhìn thấy gì hết......"
Hứa Hân cuối cùng cũng không thể coi cậu là không khí, thậm chí cảm thấy có chút buồn cười "Vậy cậu cứ che kín mắt như vậy đến hết tiết học luôn đi"
"Ai..." Sầm Bắc Đình thật sự lấy tay che mắt.
Mắt cậu nhắm lại, tay đặt trên bàn quơ loạn lung tung "Bút của tôi ở đâu? Cậu có thấy bút của tôi không?"
Hứa Hân rốt cuộc không nhịn được, cô gõ vào cánh tay Sầm Bắc Đình một cái: "Sao cậu lại thích diễn như vậy?"
"Ai da ai da ai da." Hứa Hân đánh tuyệt đối không hề mạnh tay, nhưng Sầm Bắc Đình lại giống như bị đánh đau, lớn tiếng kêu lên.
Hứa Hân hoảng sợ, thật sự cho rằng mình đánh Sầm Bắc Đình rất mạnh, chân tay cô luống cuống: "Cậu, cậu làm sao vậy."
Sầm Bắc Đình đột nhiên buông tay, khóe miệng cười đến mang tai, "Hì hì không có việc gì."
Hứa Hân tức giận đến mức muốn đem đôi mắt Sầm Bắc Đình đánh cho hỏng, "Cậu gạt tôi!"
"Ai da." Sầm Bắc Đình lập tức che lại đôi mắt: "Tôi rõ ràng là đang chịu đựng."
"Các cậu đủ rồi đấy!" Thôi Tuệ Lợi ngồi phía trước thật sự chịu không nổi nữa "Muốn đánh thì đánh đi, hai người các cậu mỗi ngày ve vãn đánh yêu cho ai xem?"
"Cho cẩu độc thân như cậu xem đấy" Sầm Bắc Đình khoe khoang nói.
"Mẹ nó!" Thôi Tuệ Lợi tức chết đi được, cô ấy nỗ lực điều chỉnh hô hấp, sau đó nói: "Các cậu đã biết tin gì chưa?"
"Ừ?" Sầm Bắc Đình nhìn gương sửa lại tóc mái của mình, "Có chuyện gì mới?"
Thôi Áo Lợi nói: "Tôi có hai tin tức, một tin xấu, một tin tốt, các cậu muốn nghe cái nào?"
"Tốt." Sầm Bắc Đình không chút suy nghĩ, lập tức lớn tiếng nói.
Cậu xoay đầu, bày ra dáng vẻ thầy giáo dạy dỗ Hứa Hân "Cậu nên nhớ khi gặp được câu hỏi này, không cần do dự, nhất định phải chọn nghe chuyện tốt trước"
"Vì sao?" Hứa Hân hỏi.
Sầm Bắc Đình nói: "Trước hết nghe tin tức tốt ít nhất còn có thể vui vẻ một chút, nếu không nghe xong tin tức xấu, tin tốt dù có tốt đến đâu cũng sẽ không còn cảm thấy vui vẻ nữa." Nói xong cậu mở bàn tay ra, làm bộ chính là biểu tình như vậy.
Hứa Hân lắc đầu: "Không, tôi muốn nghe tin tức xấu trước."
Sầm Bắc Đình nói: "Vì sao?"
Hứa Hân nói: "Bởi vì có tính toán kiểu gì thì tin tức sau chắc chắn đều là tin tức tốt"
Sầm Bắc Đình bĩu môi, dựa lưng vào ghế không bày tỏ ý kiến.
Cậu dùng mũi chân đá nhẹ ghế của Thôi Tuệ Lợi: "Có việc gì thì mau nói, úp úp mở mở cái gì."
"Tôi đang định nói, các cậu cãi nhau cái gì..." Thôi Tuệ Lợi vung tay lên: "Tôi vừa nghe được ở văn phòng thầy Từ, sắp tới nhà trường sẽ tổ chức đi chơi dã ngoại"
"Hú hú hú!" Cả lớp vang lên một tiếng hoan hô, trong khoảng thời gian này bọn họ nghẹn sắp chết, vừa mới lên lớp 11, áp lực học tập cứ thế ùn ùn kéo đến ép bọn họ không thở nổi, vừa nghe đến được đi chơi, bọn họ chỉ muốn phóng tới nơi đó ngay lập tức.
"Tôi còn chưa nói xong đâu!" Thôi Tuệ Lợi chuyển động cây kẹo trong miệng nói tiếp: "Thầy Từ nói, địa điểm đi dã ngoại lần này quyết định dựa vào thành tích kỳ thi sắp tới, nếu thành tích tốt sẽ được đi Nông Gia Nhạc, thành tích không tốt lập tức theo thầy ấy đến trường học bổ túc, báo cáo xong!"
Sầm Bắc Đình: "......"
Cả lớp lập tức ỉu xìu, lúc này vừa mới khai giảng năm học mới được một hai tuần, cả lớp vẫn chưa điều chỉnh tốt trạng thái sau kỳ nghỉ, không nghĩ tới đã phải làm bài kiểm tra xếp hạng, thế này thì có thể thi ra bao nhiêu điểm?
Sầm Bắc Đình cũng oán than một tiếng, tinh thần lập tức uể oải.
Nhưng cảm xúc sa sút chỉ duy trì vài giây, chốc lát đã thấy cặp mắt sáng lên vẻ giảo hoạt.
Trời sinh cậu đã có tính cách lạc quan, nếu trước mặt chỉ có nửa chén nước, cậu cũng có thể nhảy nhót hoan hô nói thật tốt, thậm chí còn hôn nửa cái ly kia một cái.
Cậu nóng lòng hỏi Thôi Tuệ Lợi: "Vậy thầy Từ có nói bao nhiêu điểm được coi thành tích tốt, bao nhiêu điểm là không tốt không? Hay là dựa vào năng lực của từng người quyết định"
Thôi Tuệ Lợi hỏi lại: "Cái gì gọi là dựa vào năng lực từng người quyết định? Cậu có ý gì?"
Sầm Bắc Đình nói: "Chính là cho trước một giới hạn điểm, sau đó so với điểm thi của mỗi người, nếu điểm thi cao hơn nghĩa là thành tích tốt, còn thấp hơn là thành tích không tốt, tùy theo năng lực từng người đến đâu thì giới hạn một mức điểm riêng.
Ví dụ như Hứa Hân, nếu điểm thi của cậu ấy xếp hạng năm, thì chính là bị thụt lùi, nhưng nếu tôi thi được hạng năm thì chính là tiến bộ vượt bậc đó, há há"
"Ha ha, điểm đó so với thành tích của cậu trước đây đúng là tiến bộ vượt bậc." Thôi Tuệ Lợi lắc lắc đầu: "Nhưng mà việc này tôi mới chỉ nghe thấy thầy Từ lên ý tưởng như vậy, còn cụ thể thế nào còn chưa có xác định"
Sầm Bắc Đình nghe xong lời này, tròng mắt bắt đầu xoay chuyển, trong lòng lập tức có chủ ý.
Buổi chiều sau khi tan lớp toán học, thầy Từ kẹp com-pa cùng giáo án chuẩn bị quay về văn phòng, giữa đường lại bị Sầm Bắc Đình chạy tới ôm lấy.
Sầm Bắc Đình không phân biệt lớn nhỏ ôm lấy vai thầy Từ, chỉ kém điều đưa một điếu thuốc đến trước mặt ông.
Cậu cười nói: "Lão đại, sau khi thi xong có phải chúng ta sẽ đi Nông Gia Nhạc đúng không?"
Thầy Từ đối xử với Sầm Bắc Đình luôn mang theo tâm lý của một người cha, đối với đứa học trò thiên tài về các môn tự nhiên này đúng là cưng như trứng, hứng như hoa, nhưng bên ngoài vẫn nghiêm mặt nói: "Tiểu tử thối, nghe được tin tức từ chỗ nào? Thầy nói cho em biết, điều kiện đặt ra lần này chính là dành cho em đấy, em ôn bài nghiêm túc một chút cho thầy".
Điểm thi môn toán của Sầm Bắc Đình đạt tận 149 điểm, nhưng tiếng Anh chỉ có 60 điểm, đây là câu chuyện kỳ tích luôn bị các thầy cô trong văn phòng mang ra bàn luận say sưa.
Vì vậy, tại hoạt động ngoại khóa lần này, cô Chu đích thân điểm danh yêu cầu Sầm Bắc Đình phải cải thiện điểm tiếng Anh mới có thể đi.
Vì vậy bọn họ đặt ra quy tắc vô cùng chặt chẽ, muốn đi Nông Gia Nhạc, ngoại trừ ba người xếp hạng đầu tiên, các học sinh còn lại tổng điểm phải cao hơn so với điểm thi nhập học ít nhất 20 điểm.
Nói cách khác, nếu điểm nhập học là 500 điểm, lần thi này phải đạt ít nhất 520 điểm mới đạt yêu cầu đi Nông Gia Nhạc; điểm nhập học đạt 600 điểm, lần này phải đạt 620.
Còn đối với Bối Bác Nghệ cùng Hứa Hân, hai bạn học nằm trong top 3 thi được hơn 670 điểm đã là nghịch thiên, cộng thêm hai mươi điểm chính là vượt qua điểm tối đa nên không tính vào phạm vi yêu cầu lần này.
Thầy Từ ra chiêu này đúng là đánh vào tử huyệt của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình học lệch vô cùng nghiêm trọng, hai môn vật lý cùng toán học luôn đạt điểm tuyệt đối, gần như không có đề nào không làm được; điểm hóa học cùng sinh học cũng vô cùng cao, luôn xếp vào top đầu; nhưng hai môn ngữ văn và tiếng Anh thì lại hỏng bét.
Đối với ngữ văn Sầm Bắc Đình còn có thể tạm nhìn được, một bụng tiếng phổ thông thêm các loại cảm nghĩ vẫn miễn cưỡng được 100 điểm, nhưng để kéo lên điểm cao hơn thì thật sự là hết chữ.
Vì vậy Sầm Bắc Đình muốn kéo điểm lên cũng chỉ còn một môn duy nhất là tiếng Anh.
Nói cách khác, Sầm bắc Đình chỉ cần duy trì điểm các môn khác ở mức điểm hiện tại, còn tiếng Anh phải cố gắng thêm 20 điểm, kéo thành tích từ 60 điểm hiện tại lên 80 điểm mới có thể đi Nông Gia Nhạc.
Nhưng tiếng Anh chính là môn học ác mộng nhất trong cuộc đời học sinh của Sầm Bắc Đình, cậu không thể học nổi môn này, cậu thật sự không hiểu vì sao ngôi thứ ba lại thêm số nhiều, động từ thì hiện tại là "make", qua thì quá khứ lại thành "made", rồi "make for" là một nghĩa, đến "makeup for" lại mang một nghĩa khác.
Những chữ cái đó ở trong đầu cậu đi một vòng, mở sách ra đọc rồi gấp lại lập tức quay về chỗ cũ.
Bắt cậu làm bài thi phải tăng 20 điểm? Còn không bằng lấy mạng cậu luôn đi!
"Lão đại......" Sầm Bắc Đình hướng thầy Từ năn nỉ ỉ ôi, "Thầy cho quy tắc này không thấy bất hợp lý sao?" Cậu chỉ vào chóp mũi của chính mình nói: "Bắt em thi tiếng Anh phải được 80 điểm, thôi thì hiện tại thầy cho em vào danh sách học bổ túc luôn đi! Cái này không phải là đang làm khó em sao?"
Lão Từ cười lạnh, vỗ vỗ bả vai Sầm Bắc Đình: "Đúng vậy, mục đích chính là làm khó em đấy.
Lo ôn bài cho nghiêm túc, đến lúc đó làm bài thật tốt cho bọn họ nhìn".
Thầy Từ giải thích xong nghênh ngang rời đi, để lại Sầm Bắc Đinh cả người như mất hồn nằm dài trên mặt bàn.
Cậu từ từ quay đầu nhìn Hứa Hân: "Cậu cười đi, sao còn không cười?"
Hứa Hân nhẹ nhàng cười.
Sầm Bắc Đình: " Hừ! Có khác nào nghe tin xấu trước đâu"..