Người nói chuyện là một thiếu niên có dáng vóc cao lớn khỏe mạnh, cậu mặc một chiếc áo hoodie trắng có mũ cùng quần đồng phục màu xanh, tóc cậu bị mũ áo làm rối tung lên có hơi lộn xộn, một vài sợi còn vểnh lên đầy ngang bướng.
Cậu đi ngược chiều ánh nắng, Hứa Hân chỉ có thể nhìn thấy lờ mờ khuôn mặt của cậu, một cái mũi thẳng tắp, hướng lên trên là một đôi mắt rẻ quạt với đuôi mắt hơi xếch, ánh mắt cậu nhìn ai cũng mang theo ý cười.
Gương mặt cùng ngũ quan này kết hợp lại tạo nên một vẻ đẹp anh tuấn mà soái khí, là vẻ đẹp chỉ tồn tại trên người thiếu niên tuổi mười tám, vừa trong sáng, tràn đầy sức sống nhưng cũng ấm áp như ánh mặt trời.
Bọn họ mới chơi xong một trận bóng rổ, cả người đều là mồ hôi, vừa đi vừa ồn ào nói chuyện.
"Hôm nay không có tâm trạng, cậu cứ chờ đến ngày mai xem ông đây dạy dỗ bọn họ thế nào".
"Thôi đi Lý Hiểu Hầu, có hôm nào chơi bóng mà cậu có tâm trạng không?" Sầm Bắc Đình đạp một chân vào mông Lý Hiểu Hầu đi phía trước.
"Chết tiết, đừng đá mông ông đây" Lý Hiểu Hầu với tay túm lấy cổ "Mũ choàng", "Mũ choàng" rụt đầu, một tay chống lên đống bài thi ở bàn đầu tiên, cả người linh hoạt nhảy vào phòng học như một con khỉ.
Chuông vào học vang lên, nhóm người này cuối cùng cũng giải tán.
Sầm Bắc Đình bắt đầu lững thững tìm chỗ ngồi của mình, dáng vẻ cà lơ phất phơ, vừa đi vừa đem quả bóng rổ ném qua ném qua ném lại, thỉnh thoảng còn xoay tròn trái bóng bằng một ngón tay, nhưng cậu xoay bóng không quá điêu luyện, nhiều lần chỉ xoay được nửa vòng quả bóng đã rơi phịch vào lồng ngực.
Đến chỗ ngồi, cậu cầm hai cái túi trên vai ném "bịch" một cái xuống chỗ trống bên cạnh Hứa Hân, cơ thể cao lớn ngồi xuống ghế.
Cậu quá cao, hai chân lại dài không thể duỗi thẳng thoải mái, chỉ có thể cam chịu co nửa chân dưới gầm bàn, "Cậu chính là bạn học mới chuyển tới"
"Ừ"
Sầm Bắc Đình quay đầu nhìn Hứa Hân, cậu muốn nhìn xem bạn cùng bàn của mình mặt mũi thế nào, nhưng Hứa Hân không ngẩng đầu, cậu cố gắng ngửa cổ nhìn cũng chỉ có thể thấy được mái tóc đen dài ngang vai, chiếc cổ trắng nõn mảnh khảnh cùng vành tai hồng hồng nộn thịt.
Người bạn cùng bàn này có vẻ không tồi, trên người cô ấy còn có mùi hương thoang thoảng dễ chịu.
"Chúc mừng cậu trở thành bạn cùng bàn với tôi", Sầm Bắc Đình nói, "Cậu tên là gì?"
Hứa Hân vừa nhếch miệng định trả lời, cả người Sầm Bắc Đình đã chồm qua chỗ cô, với tay lấy sách giáo khoa đặt trên bàn cầm sang.
Cậu không thể nhẫn nại chờ Hứa Hân tự giới thiệu, mặc dù Hứa Hân không phải một người chậm chạp hay mắc chứng cà lăm.
Cậu cúi đầu lật quyển sách, bóng người cao lớn dường như bao phủ hoàn toàn Hứa Hân, trên người cậu mang theo khí nóng hầm hập như dung nham tan chảy.
Cậu vừa chơi bóng, nhưng trên người lại không phải mùi khó chịu của mồ hôi mà càng nồng đậm mùi bột giặt chanh thơm mát.
"Hứa Hân nhi".
Cậu cuối cùng cũng tìm được tên của Hứa Hân trên bìa sách, còn cố tình đọc lại tên Hứa Hân hai lần.
Bởi vì làm ra vẻ quá mức, cho nên vần cuối mang theo một âm uốn lưỡi không rõ ràng.
"Là Hứa Hân".
Hứa Hân không cảm thấy hứng thú với cách gọi tên này, nghiêm túc sửa lại từng chữ cho đúng, sau đó mặt không biểu cảm đem quyển sách lấy về.
"Được thôi", Sầm Bắc Đình dựa thân vào lưng ghế, tay khoa trương vung lên, ngoài mặt thì tỏ vẻ đồng ý, nhưng trong lòng thì cũng không để tâm.
Hai tay cậu ôm sau đầu, bắt đầu đung đưa ghế, cậu cảm thấy cách gọi này quá nhàm chán, cậu muốn đổi thành một cái gì đó thú vị hơn: "Hay tôi gọi cậu là Hân Hân nhé(*) "
Hứa Hân yên lặng trợn trắng mắt, Hân Hân cái gì....!Cô còn bị gọi là khỉ đầu chó(**) đây này
(*) Tên của Hứa Hân viết là (许欣),phiên âm ra là (Xǔ xīn), cách gọi Hân Hân sẽ là (XīnXīn) dịch nghĩa là vui vẻ, xinh tươi
(**) Khỉ đầu chó viết theo tiếng Trung là (狒狒), phiên âm ra là (FèiFèi)
Từ (菲菲) cũng mang nghĩa là xinh tươi, xinh đẹp ( có nét nghĩa gần với tên của Hứa Hân), phiên âm ra là (FēiFēi) có cách đọc gần giống với âm (Fèifèi) của "Khỉ đầu chó".
Vì vậy Hứa Hân mới nói tên mình cũng có thể gọi là "khỉ đầu chó".
"Vậy cậu biết tên tôi không?" Cậu đột nhiên ngồi nghiêm túc, hai chân mở rộng, bàn ghế ở trường học chật chội không thể chứa nổi đôi chân vừa dài vừa chắc của Sầm Bắc Đình, cậu dứt khoát duỗi thẳng một chân đặt ở lối đi nhỏ giữa vách tường và bàn học, một chân còn lại vẫn co dưới bàn, đầu gối tựa vào góc bàn của Hứa Hân.
"Sầm, Bắc, Đình".
Cậu vẫn không kịp chờ Hứa Hân trả lời câu hỏi của mình, nói: "Biết viết 3 chữ này không? Tôi dạy cho cậu".
Cậu cầm bút, Hứa Hân nhìn thấy ngón tay với khớp xương rõ ràng của cậu, bàn tay cậu hay chơi bóng rổ nên rất lớn, khi mở ra, lòng bàn tay dày rộng đến mức có thể dùng một tay bắt trọn quả bóng, cậu viết lên giấy trắng ba chữ cái xiêu xiêu vẹo vẹo, vừa to vừa xấu.
Hứa Hân liếc nhìn một cái ---- Sầm Bắc Đình
Viết chữ xong, Sầm Bắc Đình lại ném bút sang một bên, hai tay ôm sau đầu, nói: " Về sau hai chúng ta chính là bạn cùng bàn".
*
Tiết học đầu tiên của buổi chiều là tiết Tiếng Anh của cô Chu.
Nhưng lúc cô Chu vừa bước lên bục giảng, Sầm Bắc Đình đã dùng khuỷu tay chọt chọt Hứa Hân, cậu nhướng mày, "Tôi đi ngủ, lúc nào tan học cậu nhớ gọi tôi dậy".
Nói xong liền vùi đầu vào khuỷu tay.
Hứa Hân: "Ai..."
Sầm Bắc Đình lên lớp không nghe giảng chỉ ngủ, thật ra đối với Hứa Hân lại là chuyện tốt, bởi vì ngủ rồi miệng cậu sẽ không tiếp tục lảm nhảm.
Hứa Hân lấy sách tiếng Anh từ ngăn bàn, nhẹ nhàng mở ra.
Lướt qua gáy sách loang lổ, cô liếc mắt nhìn người bên cạnh.
Thời điểm ngủ, tình khí Sầm Bắc Đình thoạt nhìn sẽ dịu lại một chút, ấn đường cũng giãn ra, sống mũi cao thẳng như một tác phẩm tinh xảo được tỉ mỉ khắc ra từ đá cẩm thạch.
Đôi mắt nhắm lại khiến lông mi cậu càng dài, lông mi đen nhánh chiếu xuống một cái bóng nhỏ trên đôi mắt hình quạt, ở cuối đuôi mắt có một vết sẹo rất nhỏ, phải nhìn thật kỹ mới có thể thấy rõ.
Ngủ thật giỏi.
Hứa Hân phỉ nhổ ở trong lòng
Cô xoay đầu, đặt sách giáo khoa tiếng Anh xuống mặt bàn.
"Tiếng Anh tổng cộng có ba loại thì cơ bản gồm thì hiện tại, thì tương lai, thì quá khứ, còn có các thì hiện tại tiếp diễn, thì quá khứ tiếp diễn...!Được rồi, cả lớp mở sách giáo khoa trang thứ ba, chúng ta cùng xem bài khóa".
Cô Chu đứng trên bục giảng nghiêm túc giảng bài.
Tuy rằng các bài học về ngữ pháp tiếng Anh luôn nhàm chán nhưng các bạn học trong lớp vẫn tập trung ghi chép bài đầy đủ.
Duy chỉ có Sầm Bắc Đình mặc cho cô Chu đứng trên bục giảng nói dõng dạc hùng hồn đến khản cả giọng, cậu vẫn ngủ say đến không biết trời trăng gì.
Bộ dáng hiện tại của chính là minh hoạ rõ nhất cho câu "Hắn cường từ hắn cường, thanh phong phất sơn cương.
Hắn hoành mặc hắn hoành, minh nguyệt chiếu đại giang" (Hắn mạnh kệ hắn mạnh, gió vẫn thổi mát núi; Hắn đi kệ hắn đi, trăng vẫn sáng non sông)
Chỉ cần tiếng ngáy ngủ của ta đủ lớn, không có người nào có thể đánh thức được ta.
"Sầm Bắc Đình!" Cô Chu rốt cuộc cũng không thể nhịn được nữa
hét lên giận dữ.
Cô ấy tự thấy mình là một người dễ tính, trong lớp học cũng là một giáo viên tâm lý, nhưng Sầm Bắc Đình ngồi trong lớp ngủ gật đến mức phát ra cả tiếng ngáy, cô còn có thể nhẫn nại đến thế nào?
Cô Chu buông quyển sách trong tay, bẻ gãy cả một cây phấn viết
"Nam sinh ngồi bàn thứ năm cuối lớp kia, mau đứng lên cho cô".
Các bạn học ngồi phía trước đều cùng một nhịp quay đầu về sau lớp học.
Sầm Bắc Đình vẫn như cũ ghé vào bàn ngủ, một cánh tay dài rũ ở trên bàn, gương mặt vùi vào trong khuỷu tay, sau gáy còn có một sợi tóc vểnh lên.
Tóc của người này cũng loạn không khác gì chủ nhân, đều mang theo bộ dáng thiếu niên ngả ngớn.
Mọi người không nhìn thấy mặt Sầm Bắc Đình, vì thế tất cả ánh mắt tò mò đều dừng lại trên người Hứa Hân khiến cô cũng có vinh dự trải nghiệm cảm giác được cả lớp chú ý.
Hứa Hân lần đầu bị nhiều người nhìn như vậy, từ trước đến nay chưa trải qua loại chuyện xấu hổ như thế khiến cô càng thêm hận Sầm Bắc Đình, nhưng lúc này cô chỉ có thể căng da đầu, xấu hổ dùng khuỷu tay đẩy người cậu, " Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình, cô Chu gọi cậu".
"Ừ?" Sầm Bắc Đình đang đánh cờ với Chu công bỗng nhiên ngửi thấy một hương thơm nhàn nhạt của hoa, trong đầu tự hỏi không biết là loại hoa gì, vì thế cả người mơ màng tiến đến nơi có mùi hương hít một hơi, bộ dáng giống như một chú Husky to lớn ngu ngốc, cằm dưới còn đặt trên tay Hứa Hân vô thức cọ cọ một lúc lâu.
Trong lòng Hứa Hân muốn bốc hỏa, cô liền đẩy mạnh mặt cậu ra, dùng âm thanh hung dữ nhất nói: "Sầm Bắc Đinh! Cậu mau đứng lên.
Cô Chu gọi cậu".
Cũng may âm thanh lần này của cô đủ lớn, Sầm Bắc Đình miễn cưỡng mở to đôi mắt vẫn còn mộng mị, nhưng cậu vẫn tiếp tục tiến đến ngửi mùi hương trên tay cô, dùng giọng mũi hỏi: "Cậu nói cái gì cơ?"
"Cô Chu gọi cậu lên trả lời câu hỏi".
Hứa Hân gấp đến mức mặt mũi đỏ bừng, đúng là hoàng đế không vội thái giám đã gấp, cô hiện tại thật sự hận không thể một chân đá bay ghế của Sầm Bắc Đình.
Sầm Bắc Đình lúc này đã nghe thấy rõ ràng, cậu nâng mí mắt lên, đang muốn giơ tay chào cô Chu đứng trên bục giảng đã bị ném một viên phấn viết vào giữa trán.
"Ha ha ha..." Trong phòng học truyền đến một trận cười vang dội.
"Sầm Bắc Đình!".
Hai mắt cô Chu nhìn cậu như muốn bốc hỏa.
Sầm Bắc Đình lập tức đứng thẳng dậy, cậu chà chà mặt, xoa đi dáng vẻ sâu ngủ, gương mặt tươi cười, phấn chấn tinh thần lại xuất hiện, giọng nói đầy ngả ngớn: "Cô Chu cô đừng tức giận, không phải em đã tỉnh rồi sao? Cô tức giận như vậy không tốt đến thân thể đâu".
Cô Chu sắc mặt xanh mét: "Sầm Bắc Đình, đừng đánh trống lảng với cô, mở sách giáo khoa trang ba, đọc bài khóa"
Sầm Bắc Đình tiếp tục mơ hồ, cậu liên tục lật sách nhưng vẫn không giở đúng trang cô Chu nói.
Cậu lấy sách che mặt, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Hứa Hân, trong chốc lát hai mắt đụng nhau giữa không trung, cả hai nhìn nhau chằm chằm như gà chọi, một lát sau cậu làm thành mặt mếu, khóe miệng đáng thương hạ xuống, bày ra dáng vẻ trông cậy vào cô cứu mạng.
Cả lớp đều nhìn Sầm Bắc Đình, Sầm Bắc Đình lại nhìn Hứa Hân, mà toàn bộ mặt cậu đều dùng sách che kín, vì thế Hứa Hân một mình chịu đựng toàn bộ ánh mắt của mọi người.
Cô không còn cách nào.
Lúc ánh mắt cô Chu đã sắp bắn ra tia lửa, Hứa Hân chỉ có thể căng da đầu, gian nan vươn cánh tay chỉ cho Sầm Bắc Đình bài khóa trong sách giáo khoa.
Qua một lúc lâu sau, Hứa Hân vẫn không nghe thấy động tĩnh gì, cô buồn bực, bản thân mình đã chỉ rõ ràng như vậy rồi, vì sao đã nửa ngày trôi qua Sầm Bắc Đình vẫn chưa chịu đọc bài.
Lúc này Sầm Bắc Đình cười khẽ một cái, cậu cười không phải bởi vì trong bài khóa này đến một từ đơn cậu cũng không biết, mà là bởi vì trên móng tay Hứa Hân đặt lên trang sách có một viền trắng hình cung nhìn giống trăng non.
Sầm Bắc Đình nửa ngày không đọc được một từ, Hứa Hân cho rằng cậu là một học tra, có khi đến cả một từ đơn đơn giản cũng không biết đọc, thôi thì cứu ngươi liền cứu cho chót, đưa Phật đưa đến tây thiên, đã giúp thì nên giúp đến cùng, cô chỉ cầu những người khác đừng dùng ánh mắt nhìn mình chằm chằm như vậy, cô dứt khoát nhỏ giọng nhắc Sầm Bắc Đình: "influence".
Giọng người con gái vừa nhẹ lại dịu dàng, như tiếng hót của chim sơn ca vang lên bên tai.
Sầm Bắc Đình nghe xong, phía sau lưng liền lập tức phát ngứa.
Influence...
In-flu-ence....
Rõ ràng là phát âm tiếng Anh bình thường nhưng truyền đến tai cậu lại không khác tiếng chim hót là mấy.
Gì?
En- sơ?
In flu en sơ?
Cô ấy đang nói cái gì?
"Mau đọc, em đang lãng phí thời gian học của cả lớp!" Cô Chu gõ gõ đồng hồ, bất mãn thúc giục
Sầm Bắc Đình căng da đầu, cậu hắng giọng dùng tiếng như hòa thượng niệm kinh, khẩu âm trung không ra trung mà anh cũng chẳng phải anh, giọng đọc ra lại mang theo một loạt thanh âm như tiếng Thái: "A i sư in flu en sờ bái dờ cốt tum en phai thờ ọp a pi pồ" (Art is influenced by the customs and faith of a people)
"Dừng dừng dừng..." Cô Chu thiếu chút nữa bị giọng đọc như quỷ khóc sói gào này của Sầm Bắc Đình làm tức giận đến ngất.
"Cô Chu", Sầm Bắc Đình không biết xấu hổ buông sách giáo khoa xuống, đầu ngẩng lên, mặt mày tuẫn lãng, cười tủm tỉm hỏi: " Em đọc sai từ nào ạ?"
Cô Chu lập tức nổi giận, " Em hẳn là nên hỏi lại mình đọc đúng được từ nào!"
"Vâng", Sầm Bắc Đình nói: "Cô Chu, xin hỏi em đọc đúng được từ nào?"
Cô Chu quát: "Chỗ nào cũng chưa đúng!"
Cô Chu tức giận mở danh sách, chuẩn bị gọi một học sinh đọc lại, miễn cho mình bị cái đứa nhóc này làm tức chết.
"Hứa Hân".
Cô Chu dừng ánh mắt ở cái tên đầu tiên trên danh sách.
Bị kêu tên, Hứa Hân ngạc nhiên ngẩng đầu.
"Khụ Hahaha...", Sầm Bắc Đình đứng bên cạnh nhất thời không nhịn được phụt cười ra tiếng..