Ngày hôm sau, Sầm Bắc Đình ngồi máy bay trở về nước, Hứa Hân cũng đến trường học báo danh bắt đầu quá trình học tập ba năm của mình.
Hình thức giảng dạy ở nước ngoài rất khác so với trong nước, tiết tấu bài giảng nhanh hơn rất nhiều, trung bình mỗi tuần đều có đến chục bài nghiên cứu tác phẩm, vô số bài viết tiểu luận cùng bài tập phê bình văn học.
Tuy vậy, Hứa Hân không cảm thấy quá khó khăn để thích ứng, cô rất nhanh đã trở thành một ngôi sao sáng trong "tiểu liên hợp quốc" này.
Vào kỳ nghỉ lễ Giáng sinh, Hứa Hân trở về nước, cô được giới thiệu đến thực tập tại đại sứ quán thành phố S, trùng hợp thế nào, người hướng dẫn lần này của Hứa Hân lại chính là Bối Tố Diễm.
Bối Tố Diễm đối với việc Hứa Hân xuất ngoại du học rồi quay về nước trở thành đồng nghiệp của mình không hề cảm thấy ngạc nhiên, ngược lại cô ấy còn rất hứng thú với cuộc sống cá nhân của Hứa Hân, trò chuyện được một lúc, cô ấy hỏi: "Đúng rồi, em và bạn trai dạo này thế nào?"
Vừa nhắc đến Sầm Bắc Đình, Hứa Hân không nhịn được mỉm cười: "Vẫn khá tốt ạ".
Nhìn thấy ý cười trong mắt Hứa Hân, Bối Tố Diễm liền biết đứa em trai kia của cô đã không còn cơ hội.
Xung quanh hai người này căn bản tồn tại một bức tường sắt, ngăn tất cả mọi người ở bên ngoài bước vào thế giới của họ.
Nhưng trên thực tế, ở bất kỳ mối quan hệ nghiêm túc nào cũng phải có sự tranh thủ cùng chủ động theo đuổi, mà những hành động này chưa bao giờ xuất hiện trên người em trai cô.
Bối Tố Diễm cũng cảm thấy vui mừng cho Hứa Hân, cô ấy chân thành nói: "Vậy thì tốt.
Nhưng trước mắt vẫn phải yêu xa, nếu có thể vượt qua giai đoạn này, tương lai sẽ không ai có thể chia cắt được hai người".
Hứa Hân suy nghĩ trong chốc lát, sau đó ngượng ngùng đáp: "Thật ra em và anh ấy không hẳn là yêu xa".
Sầm Bắc Đình đúng là không hề nuốt lời, anh thật sự đến thăm cô mỗi tuần, thậm chí anh còn không quản mưa gió bão bùng, chỉ cần hôm đó có chuyến bay, anh đều mua vé bay đến chỗ cô.
Có lần anh còn xin nghỉ tận năm ngày, dành tất cả thời gian cuối tuần để ở bên cô.
Một tuần đó, mỗi ngày bọn họ đều cùng nhau đánh răng, cùng nhau đi thư viện, cùng ăn khoai tây chiên với gà rán, cuộc sống hằng ngày diễn ra bình dị đến mức tưởng chừng hai người chưa từng xa cách.
Đang nói chuyện với Bối Tố Diễm, di động của Hứa Hân đột nhiên vang lên, là tin nhắn của Sầm Bắc Đình gửi tới.
Bởi vì hôm nay là đêm Giáng sinh nên Sầm Bắc Đình giống như uống nhầm phải thuốc lạ, cả ngày ngồi không yên luôn tìm chuyện nhắn tin với cô qua Wechat, còn không quên nhắc nhở về buổi hẹn hò tối nay của hai người.
Hứa Hân không muốn tỏ ra thiếu chuyên nghiệp trước mặt Bối Tố Diễm, đọc xong tin nhắn này, cô nín cười, vội vàng nhắn lại với anh ba chữ: "Em biết rồi".
Hôm nay văn phòng cũng không có nhiều việc, Bối Tố Diễm thấy Hứa Hân cùng bạn trai trò chuyện ngọt ngào như vậy liền nhanh chóng đứng lên đuổi người: "Mau đi về đi, nếu không bạn trai nhỏ của em lại phải đứng chờ ở bên ngoài".
Hứa Hân ngượng ngùng mỉm cười.
Cô mau chóng thu dọn đồ đạc rồi chào tạm biệt đồng nghiệp trong văn phòng.
Bước ra khỏi cửa lớn của toà nhà đại sứ quán, gió lạnh lập tức ùa tới khiến cô phải kéo chặt cổ áo, đến khi ngẩng đầu lên nhìn đã thấy Sầm Bắc Đình đứng đợi ở bên kia đường.
Chiếc xe màu đen được anh đậu ở một bên, bản thân thì đứng đợi ngoài trời, lạnh đến mức hai tay phải cắm vào túi áo khoác, nhìn bộ dáng của anh lúc này không hợp một chút nào với chiếc quần tây sang trọng anh đang mặc dưới chân.
Anh đã đến được khoảng một tiếng, Hứa Hân nói anh tìm một quán cà phê gần đây ngồi đợi nhưng anh nhất quyết không chịu.
Anh là người không bao giờ chịu ngồi im, cho dù phải chờ đợi người khác cũng có thể nghĩ cách làm bản thân mình vui vẻ.
Anh nhìn lên cây sung to lớn trên đỉnh đầu mình, mỗi chiếc lá đều to bằng cả lòng bàn tay, anh ngước lên ngọn cây, gót chân chụm vào nhau, hai tay duỗi thẳng rồi bật nhảy.
Đến khi lòng bàn chân chạm đất, anh nhanh nhẹn nắm lấy chiếc lá nằm trên cao cũng là chiếc lá to nhất trên cành.
Anh xoay tròn chiếc lá trên tay, ánh sáng theo tán lá chiếu vào mi mắt, bỗng nhiên một hình bóng quen thuộc từ phía xa làm anh chú ý, là Hứa Hân.
"Chậc".
Trên đường lớn, mọi người đều vội vã đi về phía đi về hướng bắc, chỉ có cô đi ngược dòng người tiến về phía anh.
Mắt thấy Hứa Hân sắp đi về phía mình, chiếc lá trong tay trở nên nhàm chán bị anh ném xuống đất, anh bỏ lại tay vào túi áo, nghiêng người dựa lên cửa xe, thành thục huýt sáo với cô, ngả ngớn nói: "Người đẹp, muốn đi đâu vậy? Mười đồng có đi không?
Sầm Bắc Đình vừa mở miệng nói chuyện, tâm trạng vui vẻ của Hứa Hân lập tức bị đánh bay.
Cô tập mãi đã thành quen, trừng mắt nhìn anh, tự mình mở cửa ghế phụ ngồi vào, sau đó dùng khuỷu tay đánh nhẹ lên người Sầm Bắc Đình: "Anh mau lái xe đi".
Sầm Bắc Đình cười khẽ một tiếng, nghe lời ngồi vào trong xe.
Một tay anh giữ vô lăng, quay đầu hôn lên má cô: "Hôm nay có nhớ anh không?"
Hứa Hân lại đỏ mặt, cô nắm lấy dây an toàn: "Nghĩ cái gì đâu..."
Hai người họ mới tách ra bao lâu?
"Nhưng anh rất nhớ em", Sầm Bắc Đình uỷ khuất nói.
Anh thích nhất là nói những lời ngon ngọt như vậy, mỗi ngày đều phải nói lời âu yếm mới chịu được, nhưng Hứa Hân lại giống như một cái đầu gỗ, cô không hề cảm thấy hứng thú với kiểu tình thú như vậy, nghiêm túc đáp lại: "Vì sao phải nhớ, không phải anh vẫn nhắn tin Wechat với em đấy sao?"
Sầm Bắc Đình uất ức phản bác: "Làm sao mà giống được, anh đâu có nhìn thấy em!".
"Lần sau không được nhắn nữa, người khác sẽ nghĩ em không chuyên nghiệp!".
Hứa Hân nói không chút lưu tình.
Những người làm trong đại sứ quán ai chẳng muốn xây dựng hình tượng nghiêm túc cao lãnh, kết quả vừa nhìn thấy tin nhắn Sầm Bắc Đình gửi cho cô, cả phòng từ trên xuống dưới đều cười đến tận mang tai, còn đâu là phong thái chuyên nghiệp nữa? Hứa Hân thắt dây an toàn, ngừng lại một chút, vẫn không đành lòng nói: "Anh có thể nhắn cho em vào 12 giờ trưa, lúc đó em được nghỉ nên sẽ có thời gian rảnh".
Sầm Bắc Đình bật cười, anh lắc đầu bất đắc dĩ, "Em, con người này sao lại keo kiệt như vậy".
*
Sau bữa cơm tối hai người quyết định ra bờ sông tản bộ, ven sông buổi tối thật lạnh, bọn họ đan mười ngón tay vào nhau, sóng vai đi dọc về phía trước.
Trên mặt sông, vài chiếc phà sáng rực ánh đèn lắc lư theo từng con sóng, cách đó không xa có người đang thả đèn Khổng Minh, những ngọn đèn tụ lại ban đầu dần tản ra trên không trung như hàng ngàn viên minh châu giữa trời.
Hứa Hân nhìn xuống mặt sông, giờ khắc này đầu óc cô trở nên trống rỗng, thanh thản vô cùng, có lẽ vì cô không còn gì phải lo lắng, không còn gì phải ảo não, thậm chí ngay cả những khát khao cũng không còn mãnh liệt như trước, bởi trái tim của cô lúc này đã được lấp đầy.
Hiện tại cô đứng ở nơi này giống như người đã có được toàn bộ thế giới.
"Thật an tĩnh".
Hứa Hân cảm thán
"Vậy sao?" Sầm Bắc Đình đáp lại.
Hứa Hân nhìn quanh bốn phía, ngạc nhiên hỏi: "Sao không thấy quán thịt nướng nào quanh đây vậy?"
Sầm Bắc Đình cười nói: "Lại đói bụng sao?"
"Lại đói bụng là ý gì?" Hứa Hân giận dỗi: "Em chỉ hỏi một chút thôi mà".
"Được, được, là anh sai".
Sầm Bắc Đình xoa nhẹ tay cô trả lời
Hai người họ tiếp tục chậm rãi đi về phía trước.
"Hân Hân", Sầm Bắc Đình bỗng nhiên gọi tên cô, Hứa Hân quay lại nhìn anh.
Cô ngạc nhiên phát hiện anh đang đỏ mặt, đặc biệt là lỗ tai cũng đỏ rực, giọng nói của anh trở nên kỳ lạ, khàn khàn lại có chút nghẹn ngào.
Hứa Hân nhận ra Sầm Bắc Đình đang căng thẳng, cô suýt bật cười trước phát hiện mới lạ của mình.
Sầm Bắc Đình căng thẳng? Anh căng thẳng điều gì?
Hứa Hân nghiêm túc suy nghĩ nhưng không tìm được đáp án, rốt cuộc trên thế giới này có điều gì có thể khiến một người da mặt dày hơn tường thành như Sầm Bắc Đình cảm thấy khẩn trương.
"Em nhìn kìa, phía trước có rất nhiều người", anh đột nhiên cầm lấy tay cô, "Chúng ta đến đó xem đi!".
Hứa Hân đi theo Sầm Bắc Đình đến chỗ đám đông, đúng lúc này một tiếng động lớn đột ngột vang lên, trên đỉnh đầu Hứa Hân xuất hiện một màn pháo hoa rực rỡ, cô giật mình hoảng sợ, đến khi định thần lại đã thấy bản thân bị vây quanh bởi một vòng tròn người.
Trên mặt đất, cô nhìn thấy những ngọn nến được xếp thành hình trái tim lớn.
Hứa Hân che miệng, trong lòng dự cảm sắp có điều gì đó xảy ra.
"Hân, Hân Hân..." Sầm Bắc Đình lắp bắp gọi tên cô.
Anh căng thẳng đến nỗi phải đứng tại chỗ nhảy lên xuống hai lần để giảm bớt sự khẩn trương trong lòng.
Pháo hoa trên trời đã ngừng bắn, âm thanh trò chuyện cũng nhỏ dần, tất cả mọi người đều nhìn Sầm Bắc Đình, bao gồm cả Hứa Hân.
Anh xoa mặt, hít một hơi thật sâu, sau đó lấy ra một tấm thiệp màu trắng đã cũ.
"Cách đây một năm khi chúng ta đi dạo ở nơi này, anh đã hỏi em vì sao mọi người lại kết hôn, em nói rằng mọi người kết hôn vì họ muốn tìm một người bầu bạn ở bên, như vậy họ có thể chia sẻ với người đó tất cả suy nghĩ của mình.
Lúc ấy anh đã nghĩ nếu được bầu bạn với một người duy nhất, người đứng cạnh anh nốt quãng đời còn lại chỉ có thể là em".
Anh dần không còn cảm thấy căng thẳng, anh nhìn Hứa Hân, không nhịn được mỉm cười, tiếp tục nói: "Hân Hân, từ năm hai cao trung đến hiện tại, chúng ta đã quen nhau được bảy năm, trong bảy năm này, anh và em xa cách nhiều lần, cũng tái hợp nhiều lần, nhưng cho đến ngày hôm nay, dù đã đi qua rất nhiều thời khắc quan trọng trong cuộc đời, người mà anh luôn muốn nhìn thấy đầu tiên trên thế giới này vẫn luôn là em"
"Cho nên..."
Anh chậm rãi dừng lại, sau đó vươn tay cởi áo khoác ngoài để lộ ra bộ tây trang đen sang trọng bên trong, trước ngực còn cài một chiếc khăn tay trắng cùng bông hồng đỏ.
Anh đặt áo khoác của mình xuống, quỳ một chân lên mặt đất.
Lúc này, âm nhạc vang lên, Ellen xuất hiện phía sau cùng một chú chó nhỏ.
Trên cổ chú chó treo một hộp nhung đỏ, bên trong chính là chiếc nhẫn Sầm Bắc Đình đã muốn trao cho Hứa Hân từ một năm trước.
Sự xuất hiện của chú chó nhỏ khiến các cô gái không kìm lòng được mà hét lên.
Ý tưởng dùng đến chó nhỏ này là do Sầm Bắc Đình tự mình thêm vào, anh nói muốn tạo điểm nhấn cho màn cầu hôn của mình, Ellen khi đó nghe xong cũng phải thốt lên một câu "Ý tưởng hay".
Chó nhỏ dễ thương như vậy, bề ngoài là dáng vẻ mắt to ngập nước, ai nhìn đến cũng không thể nói "Không".
"Hứa Hân", Sầm Bắc Đình nghiêm túc nói: "Em có nguyện ý ở bên anh cả đời, cùng nhau nuôi lớn chú chó đáng yêu này không?"
"Hứa Hân, em có bằng lòng gả cho anh không".
Chó nhỏ ngồi xổm dưới chân Sầm Bắc Đình vẫy đuôi đầy thích ý, anh cúi người tháo chiếc hộp đeo trên cổ chú, một lát nữa anh phải đeo chiếc nhẫn này cho người phụ nữ anh yêu nhất.
Đúng lúc này, cách đó không xa bỗng vang lên tiếng rao hàng: "Thịt nướng BBQ đây, thịt nướng BBQ đây, hương vị siêu ngon, đồ chay ba tệ, thịt mười tệ, mau đến thưởng thức!"
Vào buổi tối gió đông lạnh lẽo, cuối cùng cũng có một quán đồ nướng mở cửa bán hàng.
"Gâu gâu gâu, gâu gâu gâu!"
Thịt nướng BBQ đây, thịt nướng BBQ đây, hương vị siêu ngon, đồ chay ba tệ, thịt mười tệ, mau đến thưởng thức!"
Chó nhỏ vừa ngửi thấy mùi thịt nướng liền lập tức chạy đi, Sầm Bắc Đình trước đó lại không nắm chặt dây xích, vì vậy mà anh cũng bị nó kéo chạy đến quán BBQ, "Này này này....!Dừng lại, dừng lại!"
Ellen nói với theo: "Nó là giống Husky Nga, nghe không hiểu được tiếng Trung đâu!"
Sầm Bắc Đình vội chuyển sang tiếng Anh hô lên: "Stop! Stop!"
Chó nhỏ ngửi thấy mùi thịt liền chạy nhanh hơn thỏ, mắt thấy Sầm Bắc Đình đã bị kéo đi không thấy bóng dáng, Hứa Hân vội vàng đuổi theo nói với anh: "Em đồng ý!"
Sầm Bắc Đình bị gió thổi hai bên tai, không thể nghe rõ lời cô nói, "Cái gì?", anh quay đầu lại hỏi
"Em nói!".
Hứa Hân dùng sức kêu lên: "Em đồng ý!"
"Cái gì?"
"Đồng ý"
"Cái gì?"
"......"
Một người một chó chạy càng ngày càng xa, mọi người xung quanh thấy vậy cũng nhốn nháo hỗ trợ chạy lại giữ chó nhỏ.
Ellen sờ cằm, ngượng ngùng thay Sầm Bắc Đình hỏi: "Thế này có tính là cầu hôn thành công không? Hay vẫn là không thành công?"
Mấy cô bé bên cạnh đã bị làm cảm động đến tâm trạng rối tinh rối mù, một cô bé hít mũi nói: "Không biết, nhưng mùi thịt nướng thật thơm!"
Cách vài trăm mét, Sầm Bắc Đình cuối cùng cũng bắt được chó nhỏ, anh giống như đang đứng trước tượng Nữ Thần Tự Do, hai tay giơ cao chiếc nhẫn lên trước mặt Hứa Hân, lớn tiếng nói: "Hứa Hân, anh bắt được nó rồi, em có đồng ý lấy anh không?"
Hứa Hân cuối cùng cũng mỉm cười
Em đồng ý, bao nhiêu lần cũng đồng ý.
Bên sông Dương Tử lấp lánh ánh trăng, trong mắt anh như có dải ngân hà.
——
Ps: Chó nhỏ của bọn họ gọi là "Cà phê".
Lời cuối của tác giả:
Cố tình kết thúc truyện bằng màn cầu hôn ở sông Dương Tử - Vũ Hãn
Có lẽ vì năm nay là một năm thật khó khăn
Vũ Hán vừa trải qua một trận đại dịch vào nửa đầu năm
Đến nửa cuối năm lại gặp bão lũ, cửa sông cũng bị tắc
Mọi người đã có khoảng thời gian rất mệt mỏi.
Tôi thật sự mong các bạn có thể sớm khỏi bệnh và bình an hạnh phúc..