” Chú thật tốt với Tiểu Mộc, có phải chú là ba của Tiểu Mộc không? ” Cô bé nghiêng đầu nhìn anh.
Lãnh Vân nghe xong thì giật mình: ” Sao con lại nói như vậy? Ba của Tiểu Mộc đâu? “
” Tỷ tỷ nói ba Tiểu Mộc ở rất xa nhưng luôn đối xử tốt với Tiểu Mộc và tỷ tỷ, ba của Tiểu Mộc cũng họ Lãnh giống như chú vậy ” Nói rồi cô bé chỉ vào bảng tên đang cài lên áo của anh.
Thấy bóng Nhan Thiên Uyển, Tiểu Mộc liền cầm kẹo mút anh đưa rồi vừa chạy vừa nói: ” Cảm ơn chú, Tiểu Mộc thấy tỷ tỷ rồi! Mong sẽ gặp lại chú “
Lãnh Vân nhìn về phía cô bé đang chạy thì thấy bóng một người phụ nữ ôm cô bé lên anh nghĩ: Là cô ấy sao? Không phải cô ấy nhất vẫn còn đợi anh.
Nhưng cô bé kia sao anh lại cảm thấy thân thuộc đến thế, lúc thấy cô bé chạy mất anh lại cảm thấy như mất đi một thứ rất quan trọng vậy.
Tiểu Mộc chạy đến thì Nhan Thiên Uyển liền bế cô bé lên hỏi: ” Tiểu Mộc con chạy đi đâu vậy? Làm mẹ tìm con rất lâu đó “
” Tiểu Mộc bị lạc đường mà tỷ tỷ “
” Kẹo này ai đưa cho con thế? “
” Là chú Lãnh đưa cho Tiểu Mộc “
” Chú Lãnh ở đâu? “
” Dạ ở đó ” Nói rồi cô bé chỉ về hướng của Lãnh Vân nhưng anh đã quay lưng đi khuất rồi.
Nhan Thiên Uyển nói: ” Ừm, chúng ta đi về thôi “
” Được tỷ tỷ “
[……]
Còn về phần Jenny, sau khi đính hôn cũng vào Lãnh Thị làm trợ lý đặc biệt cho anh để cùng anh tham dự những bữa tiệc chẳng hạn. Nếu bình thường thì đều là Chu Tuấn làm. Sau khi đính hôn xong Lãnh Vân càng lạnh lùng với Jenny hơn.
Lãnh Vân đính hôn là vậy nhưng mãi không tổ chức đám cưới khi nào bị giục đều viện cớ đi công tác nước ngoài. Jenny ở bên cạnh anh 5 năm thì trọn vẹn 5 năm là ghẻ lạnh. Những chuyện gây hiểu lầm cho Uyển Nhi anh không biết là cô ta cố tình hay vô ý nhưng anh vẫn căm ghét cô ta. Cho dù Jenny có cố gắng lại gần anh thì tất cả đều vô dụng.
Hôm nay Chu Tuấn nghỉ nên Jenny làm thay việc của Chu Tuấn báo lịch trình cho anh. Jenny bước vào phòng anh nói: ” Anh Vân một tiếng nữa anh có hẹn với Nhan Thị “
” Sau này ở công ty gọi tôi là Lãnh Tổng như những người khác! “
” Được em biết, anh… Lãnh Tổng. Anh có cần em đi chung không? “
” Không cần, cô ra ngoài đi “
Anh kêu tài xế chở đến Bích Liên Các ở đó có dành riêng một phòng cho anh. Khi anh bước vào đã có một người phụ nữ ngồi sẵn ở đó. Lãnh Vân bước lên giơ tay cất tiếng: ” Chào cô “
Khi người phụ nữ kia quay mặt lại nắm lấy tay anh, anh đứng sững đó, người phụ nữ cất tiếng: ” Chào anh “
Hai giây sau anh đã ôm chặt người đối diện gục đầu lên cổ người phụ nữ: ” Uyển Nhi, cuối cùng em cũng chịu gặp anh rồi! ” Giọng nói thều thào.
Lại nói Nhan Thiên Uyển, đáng nhẽ cuộc giao dịch này là do Nhan Phong đi nhưng anh lại bận việc ở công ty nên giao cho cô. Khi anh cô nhắc đến Lãnh Thị cô đã không muốn đi nhưng nghĩ lại khi ở Lãnh Thị mấy việc này toàn do giám đốc điều hành bên đó đi nên cô mới đồng ý. Ai ngờ…..
Hôm nay đúng là Lãnh Vân đi, sau khi ngoảnh mặt lại nhìn thấy anh cô cũng hốt hoảng chỉ là anh không nhận ra mà thôi.
Tiếp tục quay lại cuộc gặp gỡ. Sau khi nghe anh nói thế cô chỉ lạnh nhạt nói một câu: ” Xin Lãnh Tổng tự trọng, nếu được hãy gọi tôi một tiếng Nhan Tổng “
Anh nghe thế ngẩng đầu phắt dậy nói: ” Nhan Tổng sao? Cái tên đó để người khác gọi đi! “
” Vậy anh có thể gọi tên đầy đủ của tôi, chắc không cần nhắc lại đâu nhỉ? Ồ không phải nhắc lại thôi! Tên tôi là Nhan Thiên Uyển “
” Tại sao năm đó em chưa nghe anh giải thích đã bỏ đi? “
” Tôi có cần thiết trả lời câu hỏi này không? “
” Cần thiết! “
” Vậy tôi nói cho anh biết, tôi không muốn nghe anh làm gì với tôi, tôi đều biết còn cần nghe anh giải thích sao? Còn cần anh nói anh và Jenny đã ở bên nhau còn tôi thì cút đi sao? Ha ha ” Cô cười nhưng nước mắt lại rơi.
” Em đã nghe ai nói những điều này? “
” Tôi chẳng cần ai cả! “
” Tại sao em lại không nghĩ tất cả chỉ là hiểu lầm? “
” Tôi cũng muốn nghĩ thế lắm nhưng người đàn ông của tôi không cho tôi nói quan hệ của tôi với anh ấy cho cô ta nghe, chiếc áo sơ mi tôi mua cho anh ấy lại dính mùi hương cũng của cô ta, chiếc giường tôi và anh ấy từng nằm qua cũng có mùi hương của cô ta, còn có chuyện nực cười hơn nữa là cô ta còn nằm dưới thân người đàn ông của tôi ngay trước mặt tôi! Anh nói thử xem tôi phải nghĩ tất cả chỉ là hiểu lầm thế nào? ” Nước mắt cô rơi rồi giọng nói trở nên lạnh lẽo.
” Được, bây giờ anh sẽ chứng minh cho em thấy tất cả chỉ là hiểu lầm “
Nói rồi anh bế cô lên ra khỏi Bích Liên Các rồi bỏ vào xe. Chạy thẳng về nhà khi về đến nhà lại bế cô lên tận phòng ngủ của anh đặt xuống giường.
Cô nói: ” Anh muốn làm gì? “
” Anh muốn chứng minh cho em thấy anh không hề xảy ra chuyện gì với Jenny cả! “
” Bằng cách? “
” Bằng cơ thể của anh! “
Nói rồi anh cúi xuống hôn cô, nụ hôn mạnh mẽ bao gồm cả sự chiếm hữu, nhớ nhung, đau lòng. Mãi đến khi đã thoả mãn anh mới buông cô ra.
Cô nói: ” Trò chơi giữa tôi và anh đã kết thúc từ 5 năm trước rồi. Và cả tôi cũng không phải là công cụ làm ấm giường của anh! “
” Chúng ta chưa bao giờ kết thúc! 5 năm trước là em tự rời bỏ anh, anh chưa bao giờ đồng ý! “
” Vậy nói xem Jenny phải làm thế nào? “ . ngôn tình ngược
” Cô ta thế nào không liên quan đến anh nhưng em thế nào chắc chắn có liên quan đến anh! “
” Thế nào là không liên quan? Cô ta ít gì cũng đính hôn với anh rồi hay không có thể nói đã cưới mất rồi? “
” Anh vẫn luôn đi tìm em, chờ đợi em trở về! “
” Ha.. Chờ đợi tôi? Anh chờ đợi nhưng lại muốn cưới một người phụ nữ khác? “
” Anh liền đi hủy hôn ước có được không? “
” Không cần tôi đã có con rồi! “
” Em hãy li hôn với anh ta đi! “
” Còn con tôi phải làm thế nào? “
” Anh sẽ nuôi dưỡng nó như ba ruột! “
” Tôi không muốn. Mau buông tôi ra! “
” Anh không buông hôm nay anh phải giải thích rõ cho em hiểu! “
” Vậy ý anh là anh vẫn muốn chạm tôi? “
” Em hiểu là tốt! “