Cô gái ấy đưa anh lên phòng, cô đóng cửa rồi nằm ở ghế sofa khóc rồi tự chửi thầm mình " Mày khóc cái gì chứ? Mày đau lòng cái gì chứ? Nhà anh ta, anh ta đem ai về thì đem mày quản được chắc? Mày đối với anh ta chẳng là cái thá gì cả? Đau lòng có ích gì chứ? "
Sau đó cô càng khóc to hơn nhưng sợ Lãnh Vân biết, một lúc sau Nhan Thiên Uyển nín khóc liền lên phòng mình thay một bộ quần áo, trang điểm thật xinh đẹp rồi đến hộp đêm.
Hôm nay cô không uống cocktail-thứ thức uống người phụ nữ nào cũng thích. Mà hôm nay cô uống whisky. Cô kêu một ly ngửa đầu uống thứ chất lỏng màu vàng nâu gây bỏng rát từ cổ xuống đến dạ dày của cô, nhưng làm sao xoa dịu được nỗi đau trong tim của cô chứ?
Cô uống không biết bao nhiêu là rượu sau đó thiếp đi.
Điện thoại cô sáng lên mãi chẳng có ai nghe. Người phục vụ là một cậu trai trẻ thật thà thấy thế lay cô dậy nhưng không có động tĩnh gì cả vì thế đánh bạo nghe điện thoại. Vừa nghe người phục vụ nghe được một giọng nói quan tâm nhưng đầy tức giận vang lên: " Nhan Thiên Uyển, đã khuya như vậy em còn ra ngoài làm cái gì cơ chứ? Còn ồn ào như vậy? "
"Anh là bạn trai của chủ nhân chiếc điện thoại này sao? ” Người phục vụ cẩn trọng lên tiếng.
"Phải! Nhưng anh là ai lại nghe điện thoại của cô ấy? ” Giọng nói Lãnh Vân toát lên vẻ chỉ cần trả lời theo kịch bản anh suy nghĩ thì thật sự anh có thể giết chết người đàn ông kia.
"Anh mau đến hộp đêm số 2 bàn số 10 đón cô ấy đi tôi là người phục vụ! ”
Lãnh Vân nghe thấy thế thì liền nói:
" Được, tôi biết sẽ đến ngay "
Lại nói Lãnh Vân nửa đêm bỗng tỉnh dậy bên cạnh không phải Nhan Thiên Uyển mà là một cô gái xa lạ thì gọi cô ta dậy quăng cho một xấp tiền rồi đuổi đi. Anh tìm cô khắp nhà nhưng không thấy mới gọi điện thì biết sự tình như thế.
Anh đi ngay đến hộp đêm thấy cô liền bế cô về. Tâm trạng đang vô cùng tức giận lại càng tăng thêm khi thấy cô mặc như không mặc vậy. Nhưng bây giờ cô đang say anh cũng chẳng làm được gì cả. Ra đến xe anh để cô vào xe trước cài dây an toàn rồi lên xe chở cô về. Trên đường về cô khóc rất nhiều nhưng anh lái xe nên không nhận ra.
Sau khi về đến nhà bế cô vào nhà mới biết nhưng bây giờ mặt cô toàn là nước mắt lớp trang điểm đã bị lem nhìn rất chật vật. Anh đưa cô lên phòng ngủ hỏi cô: " Em sao lại khóc thương tâm như vậy? ” Thấy cô khóc anh đau lòng vô cùng.
Cô chẳng biết tỉnh hay mơ lại bật khóc nức nở dơ tay đánh vào ngực anh vừa khóc vừa nói: " Tôi hận anh, tôi ghét anh. Tại sao anh lại đối xử với tôi như vậy? Tôi chẳng làm gì sai tại sao anh lại dày vò tôi như vậy? "
Cô nói rất nhiều càng nói khóc càng lớn. Lãnh Vân mới hỏi: " Ai đã làm em ra nông nỗi này? "
"Lãnh Vân, Lãnh Vân. Tôi ghét anh ta, sau này tôi không thèm để ý đến anh ta nữa! "
Cô nói xong thì im bặt thiếp đi chắc do uống nhiều rượu quá. Anh liền xuống pha nước giải rượu cho cô, lấy thêm một cái khăn lau mặt giúp cô. Sau đó anh còn tỉ mỉ lau tay chân rồi thay đồ ngủ cho cô. Xong xuôi anh nằm xuống ôm cô ngủ.
[……]
Sáng anh đi làm rất sớm nên làm đồ ăn sáng để lại cho cô. Cô dậy đầu đau như búa bổ chẳng nhớ hôm qua làm sao mình về được đến nhà nữa. Nhớ đến chuyện đêm qua cô mau chóng thay đồ rồi thu dọn quần áo rời khỏi nhà về nhà ba mẹ.
Đến tối anh về thấy cô không ở nhà đồ ăn sáng vẫn còn quần áo cũng không thấy đâu thì gọi điện cho cô nói: "Tại sao em lại rời nhà đi? "
"Tôi về nhà ba mẹ còn không được? " Cô lạnh nhạt nói.
"Em cũng nên nói với tôi một tiếng chứ! "
" Anh chẳng là gì đối với tôi cả! À quên ông chủ của tôi dù sao bây giờ anh cũng biết rồi. Tôi nghỉ một tuần, chúng ta sẽ còn gặp lại hợp đồng mới chỉ hết 30 ngày thôi tôi cảm thấy rất thú vị còn muốn chơi tiếp! ” Cô nói giọng càng lạnh nhạt, diễu cợt hơn.
" Nhan Thiên Uyển, em làm sao vậy? Tôi đã làm gì em chứ? ” Anh lớn giọng.
Anh chẳng làm gì tôi mà tôi cũng chẳng sao cả ha ha ” Cô nâng giọng cười lớn.
" Em còn giận tôi chuyện lần trước tôi động vào em? ” Lãnh Vân gặng hỏi.
"Ha ha, đều là người trưởng thành còn nhắc mấy chuyện đó làm gì chứ! "
Cô lại cười.
" Nếu đã không phải, em lập tức trở về nhà tôi ngay! ” Anh muốn quát lên nhưng lại không nỡ.
"Tôi không muốn. Đúng 1 tuần tôi lập tức trở về! "
"Tôi làm sao để tin em cơ chứ! ” Anh nói thế nhưng trong tim lại len lỏi một sự lo lắng không thôi.
"Trò chơi giữa chúng ta vẫn còn dài tôi sẽ không bỏ giữa chừng đâu! "
[……]
Thời gian một tuần cuối cùng cũng kết thúc.
Hôm ấy là một ngày đẹp trời cô từ nhà ba mẹ lại kéo va li về nhà Lãnh Vân.
Anh hôm nay rời nhà từ sớm. Cô vào nhà vẫn xếp quần áo vào phòng quần áo bình thường. Để đồ trang điểm vào chỗ cũ mọi thứ vẫn như thế nhưng cô không như thế nữa. Cô vào phòng tắm rồi bước ra hôm nay cô không mặc quần bò áo phông như mọi hôm nữa hôm nay cô mặc áo sơ mi cùng với một chiếc chân váy đen xẻ cao đến nửa đùi.
Bắt đầu từ lúc cô bước vào công ty đã có rất nhiều người xì xào với nhau: " Bình thường cô ta ăn mặc giản dị hôm nay ăn mặc như vậy muốn quyến rũ Lãnh tổng sao? ".
Cô không để ý đi thẳng vào thang máy chuyên dụng của Lãnh Vân lên tầng 33.
Cô chẳng gõ cửa mà mở cửa vào bàn mình ngồi xuống.
Từ lúc cô bước vào anh đã nhìn cô rồi thấy cô đã ngồi anh mới cất tiếng hỏi: "Em vào phòng tổng tài không biết gõ cửa? "
" Đây cũng là phòng làm việc của tôi "
Anh định bắt chuyện với cô nhưng đã bị cô chặn họng liền đổi sang chuyện khác: " Hôm nay em đi làm mặc như vậy làm gì? "
"Tôi mặc làm sao cơ? "
" Mặc như không mặc! ” Anh buông lời lạnh nhạt.
"Kiểu này tôi rất thích, anh bớt quản chuyện của tôi đi "
"Được sau này tùy em! "
Gần giờ tan làm cô nhận được điện thoại của Niên Toàn – anh họ cô.