Ban tổ chức sắp xếp cho Cố Hi Chi đi thảm đỏ cùng một đồng nghiệp chung công ty. Sau khi đi xong, Cố Hi Chi đợi ở hậu trường, nhưng vừa mới ngồi xuống nàng liền phát hiện có chỗ nào đó là lạ.
Tuy Cố Hi Chi mặc lễ phục không tiện đem theo điện thoại, nhưng nàng đi đâu cũng phải mang điện thoại theo mới an tâm. Bây giờ nhìn hai tay trống trơn, Cố Hi Chi mới bừng tỉnh phát hiện cảm giác thiếu thốn bất an này.
Vẫn đang đợi trao giải, Cố Hi Chi cấp tốc mượn điện thoại gọi cho Hạt Hạt, kêu cô cùng vào phòng thay đồ tìm.
Làm mất điện thoại rất có thể sẽ mất đi sự nghiệp hiện có. Dĩ nhiên Hạt Hạt còn quýnh quáng hơn cả Cố Hi Chi. Cô tìm kỹ trong phòng thay đồ hết ba lần nhưng chẳng thấy đâu. Hạt Hạt đành phải lấy điện thoại ra gọi vào số của Cố Hi Chi.
Đầu bên kia reo rất lâu nhưng vẫn không có ai tiếp, nhưng sau khi nghe trả lời khiến Hạt Hạt hết hồn, "Chị nhỏ Lăng Tiêm?"
Cố Hi Chi nghe được cô xưng hô thì có chút sững sờ.
Giọng Lăng Tiêm rất bình tĩnh và thận trọng, "Cố tiểu thư làm mất điện thoại đúng không?!."
Hạt Hạt vừa gật đầu vừa trả lời, "Đúng đúng đúng, chị nhỏ Lăng Tiêm nhặt được hả?"
"Là Tiểu Khúc nhặt được đó!" Lăng Tiêm chậm rãi nói, "Tiểu Khúc được mời làm khách quý trao giải mười năm của Kim Khúc. Lúc nãy cậu ấy đi ngang qua phòng thay đồ thì nhặt được điện thoại của Cố tiểu thư, nhưng bây giờ Tiểu Khúc đang nói chuyện với tổng giám đốc Hàn, chi bằng chờ tiệc kết thúc rồi hãy tới lấy điện thoại ha!"
Hạt Hạt nói, "Được, sau khi kết thúc tôi sẽ đến lấy, cảm ơn Lăng tiểu thư."
"Thật xin lỗi! Tiểu Khúc vừa nói nhất định phải để Cố tiểu thư tự tới lấy."
Hạt Hạt không tiện nghe điện thoại lâu nên để chế độ loa ngoài, nên giờ khắc này tiếng Lăng Tiêm cũng xuất hiện bên tai Cố Hi Chi.
Thấy sắc mặt Cố Hi Chi trở nên đen lại, Hạt Hạt lập tức nói, "Tiểu Cảnh bận lắm, tôi đi lấy không được hả?"
"Thật ngại quá, Tiểu Khúc nói rồi, nhất định phải do Cố tiểu thư tự mình tới đây. Tôi không thể làm chủ được chuyện này đâu!"
Hạt Hạt bất lực liếc nhìn Cố Hi Chi, "Vậy được rồi, tôi sẽ nói lại cho Tiểu Cảnh, làm phiền Lăng tiểu thư quá, tạm biệt."
"Đừng khách sáo."
Hạt Hạt cúp điện thoại nhìn Cố Hi Chi nhún vai, "Tôi thật sự hết cách."
"Mai mua cái mới là được rồi." Cố Hi Chi trầm mặt xoay người rời đi.
Lần thứ hai trở lại hội trường thì MC đã bắt đầu buổi trao giải. Mở màn trao giải cho vài người không quá nổi tiếng. Tuy tên của mấy ca sĩ này đều quen tai, nhưng với giới âm nhạc mà nói thì cũng chẳng quen thuộc gì lắm nên Cố Hi Chi rất ít để tâm nhớ kỹ mặt của họ.
Khi đợi được chính mình lãnh giải Kim Khúc đã là chuyện của bốn mươi phút sau. Cố Hi Chi lên sân khấu nhận thưởng rồi nói ngắn gọn vài câu xong lập tức lui ra sau sân khấu. Hậu trường có rất nhiều ca sĩ, diễn viên nhìn thấy Cố Hi Chi liền thay nhau chúc mừng. Cố Hi Chi nhanh chóng nói cám ơn rồi đưa cúp cho Hạt Hạt, sau đó bảo cô ra garage lấy xe chuẩn bị rời đi. Hạt Hạt nghe theo, rồi hàn huyên với vài người bạn cũ vài câu xong cũng ra khỏi đó.
Lối ra hậu trường là một cánh cửa vòm. Cố Hi Chi tính ra khỏi nơi này, nhưng vừa mở cửa liền nhìn thấy người bên ngoài đi tới khiến nàng chết đứng tại chỗ.
Ngoài cửa chỉ có hai người, Khúc Hi Chi đang mặc một chiếc váy màu đỏ, thân váy ôm chặt vòng eo men theo chiều dài của đôi chân. Đôi giày cao mười hai centimet tôn lên vóc dáng xinh đẹp làm người ta nhức mắt. Tóc cô buông xõa hoàn toàn, quần áo sang trọng cùng mái tóc đen sáng loáng rất hài hòa. Ánh mắt Cố Hi Chi xẹt qua từ đôi chân thon dài thẳng tắp đang mang giày cao mười hai centimet đến dung nhan tinh xảo trên khuôn mặt. Vẻn vẹn một giây sau lại liếc nhìn Ninh Khâu đang đứng bên cạnh.
Thời gian có hạn, Cố Hi Chi thu tầm mắt lại làm bộ không nhìn thấy hai người kia, nhưng vẫn chưa bước ra khỏi cửa liền bị một nguồn sức mạnh nắm chặt. Cố Hi Chi kinh ngạc nhìn Khúc Hi Chi, thấy cô ôn nhu nói với Ninh Khâu, "Anh đi trước đi, tôi xử lý chút chuyện sẽ lập tức vào ngay."
Ninh Khâu nhàn nhạt nhìn Cố Hi Chi, không nói gì, trực tiếp đi vào hậu trường.
Ninh Khâu vừa đi, Khúc Hi Chi lập tức kéo Cố Hi Chi vào gian phòng gần nhất. Nàng giãy dụa mấy lần nhưng không thoát được. Đợi sau khi Khúc Hi Chi vào phòng trang điểm gần đó mới dừng bước tức giận, "Khúc tiểu thư, chị làm tôi đau, làm ơn thả tôi ra."
Khúc Hi Chi quay đầu lại nhìn nàng, cũng không thèm thả nàng ra, ngược lại nói, "Nếu Cố tiểu thư không giãy dụa đương nhiên sẽ không đau."
Cố Hi Chi có chút kinh ngạc nhìn cô, không hiểu tại sao nàng lại bị câu "Cố tiểu thư" đông cứng. Nàng dừng một chút mới nói tiếp, "Vậy rốt cuộc chị kéo tôi tới đây làm gì?"
"Lẽ nào không có chuyện gì thì không thể nói chuyện với Cố tiểu thư được sao?"
Cố Hi Chi cố gắng khống chế cảm xúc của mình thật nhã nhặn, "Khúc Hi Chi, chị không phải là con nít ba tuổi, chị cảm thấy chuyện chị làm hiện giờ có ý nghĩa sao?"
Khúc Hi Chi trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt hơi ngưng tụ xuống phía dưới rồi dừng lại ngay sợi dây chuyền kim cương lạ lẫm trên cổ nàng, "Dây chuyền tôi đưa em đâu?"
Cố Hi Chi không chút nghĩ ngợi, "Vứt rồi!"
Khúc Hi Chi nói, "Em đã hứa với tôi sẽ luôn đeo nó mà!?"
"Lúc tôi hứa là do tôi chưa biết chị là người có sở thích phân phát trang sức kim cương cho mọi người trên khắp thế giới!"
"Tôi chưa từng tặng ai những thứ này."
"Được rồi". Cố Hi Chi rất mệt mỏi, "Khúc tiểu thư, tôi biết bên cạnh chị có rất nhiều phụ nữ xinh đẹp. Có rất nhiều người đang chờ chị phát trang sức mà! Chị hà tất quan tâm một Cố Hi Chi không muốn đeo đồ chị đưa chứ!"
Tâm tình của nàng rất tiêu cực, Khúc Hi Chi cũng không tiếp tục tranh luận với nàng. Cô trầm mặc một lát sau mới hỏi, "Tại sao em không đến lấy điện thoại?"
"Tôi đã quyết định kêu Hạt Hạt mua cái mới rồi."
Khúc Hi Chi nhíu mày, biểu hiện có chút kinh ngạc, "Em chán ghét tôi đến thế sao!? Thà không cần điện thoại cũng không muốn thấy tôi?"
Cố Hi Chi nhìn mắt cô, buộc mình nói, "Đúng."
Bốn mắt nhìn nhau, Khúc Hi Chi tinh tế nhìn vẻ mặt nàng rồi gật đầu, sau đó lấy điện thoại của Cố Hi Chi trong túi xách ra, "Trả điện thoại cho em. Thật ra tôi chẳng qua cảm thấy vật riêng tư như thế không thể để người khác lấy được. Tôi không có ý gì khác, nhưng cũng không quan trọng nữa rồi. Bây giờ vật về tay chủ, sau này Cố tiểu thư nên cẩn trọng một chút."
Điện thoại ngay trước mặt mình, Cố Hi Chi nhìn đồ vật quen thuộc, nàng không hề có chút mất mát nào mà lại còn rất vui sướng, thậm chí cầm trên tay cũng không cảm thấy nó tồn tại.
Khúc Hi Chi đợi nàng nhận điện thoại rồi xách túi đi ngang qua người nàng. Cố Hi Chi nhìn bóng lưng cô rời đi, đột nhiên cảm thấy toàn bộ tâm tình của mình chùn xuống. Nàng ghét cảm giác bị cô ảnh hưởng thế này, không nhịn được liền nhìn bóng lưng của cô cất giọng, "Khúc Hi Chi, tôi thật sự không muốn chị xuất hiện trước mặt tôi lần nào nữa hết!."
Khúc Hi Chi dừng bước, không quay đầu lại, chỉ nói, "Cố tiểu thư, mọi người còn ở chung một công ty, đừng nên đề cập tới chuyện bốc đồng này nữa."
Cố Hi Chi nhắm mắt lại bình tĩnh một chút, thấy cô sắp ra khỏi phòng liền lên tiếng, "Chị chờ một chút, tôi còn có chuyện muốn nói với chị."
Khúc Hi Chi lại dừng bước lần nữa, lần này chậm rãi quay đầu nhìn nàng.
Cố Hi Chi lấy phong thư của Lương Ưu Ưu trong túi xách ra, đi tới trước mặt Khúc Hi Chi nói, "Tịch Phinh muốn chị dạy diễn xuất, nhờ tôi đưa cái này cho chị."
Khúc Hi Chi nhìn lướt qua đồ trên tay nàng, lại ngẩng đầu lên nhìn nàng, "Cố tiểu thư nhờ tôi sao?"
Cố Hi Chi nói, "Chỉ muốn chị nhận một lá thư thôi."
"Nhưng nếu tôi không nhận thì Cố tiểu thư cũng không làm gì được."
Cố Hi Chi kinh ngạc nheo mắt lại, "Khúc Hi Chi, chị cố ý làm khó tôi?!"
"Không phải tôi có ý làm khó dễ Cố tiểu thư, nhưng quả thật thái độ của em đối với tôi còn hơn kẻ thù. Tôi không tìm được lý do để đồng ý chuyện của kẻ thù đâu."
Cố Hi Chi gật đầu liên tục, khóe miệng lộ ra một nụ cười trào phúng, "Được, vậy nên chị không nhận đúng không?!"
"Muốn tôi nhận cũng được." Mặt Khúc Hi Chi không chút biểu cảm, nhưng giọng điệu lại làm Cố Hi Chi cảm thấy lạnh xương sống, "Chi bằng tối nay Cố tiểu thư phải hầu tôi?"
"Chị!" Cố Hi Chi vung tay muốn đánh Khúc Hi Chi, nhưng liền bị Khúc Hi Chi ngăn lại giữa không trung.
"Cố tiểu thư đừng quá kích động." Khúc Hi Chi nắm chặt cổ tay nàng, "Tôi chỉ muốn cùng Cố tiểu thư uống chút trà thôi! Em nghĩ gì mà lại muốn đánh tôi đây?"
Cố Hi Chi tránh thoát không được, đỏ mặt nhìn cô, "Khúc Hi Chi, chị cố ý."
"Cố tiểu thư nói cố ý thì là cố ý!" Khúc Hi Chi cười cười không để ý lắm rồi bỗng nhiên đè tay nàng xuống, tới gần bên tai nàng thì thào, "Ngày đó em khóc rất nhiều, có chút chuyện tôi lại quên suy nghĩ." Cô dừng một chút, càng nhỏ giọng hỏi, "Kỳ thực Cố tiểu thư thật sự sẽ có loại phản ứng đó với một kẻ đáng ghét sao?"
Khí thế cô bức người, Cố Hi Chi buộc lùi lại vài bước, sắc mặt trắng bệch. Khúc Hi Chi nhìn thẳng mắt nàng, ánh nhìn sắc bén không để nàng lui bước.
Cố Hi Chi bình tĩnh mấy giây, sắc mặt hòa hoãn hơn một ít, "Khúc Hi Chi, ban đầu tôi coi chị là bạn. Tại sao chị nhất định phải ép tôi như thế?"
"Tôi muốn biết Cố tiểu thư có thật sự ghét tôi như đã nói không thôi?"
"Khúc Hi Chi!" Cố Hi Chi gằn từng chữ từng câu nói, "Chị giỏi như vậy nên cái gì cũng có thể làm được, nhưng tôi thì không. Tôi đã nói rất nhiều rồi, tôi rất hối hận, rốt cuộc chị muốn tôi phải làm sao hả!?"
Khúc Hi Chi đối diện nàng mấy giây, bỗng nhiên thả tay nàng ra, lùi về phía sau vài bước.
Rất lâu sau, cô không có nói câu nào, nhưng Cố Hi Chi căn bản cũng không dám nhìn cô.
Phòng thay đồ vang lên giọng thúc giục của Lăng Tiêm, Cố Hi Chi ngẩng đầu thì thấy Khúc Hi Chi nhìn nàng rất lâu rồi. Mặt nàng không hề có cảm xúc gì, sau đó xoay người rời đi.
P/s: Chúc mọi người năm mới vui vẻ nhé!