Khi Cố Minh Kiệt và Tiểu Di còn đang nhìn nhau chằm chằm không chớp mắt thì tiếng mẹ Trần vang lên đưa hai nguồ họ về thực tại.
- Chúng ta hôm nay có khách sao Tiểu Di?sao không thấy các con nói gì với ta trước thế.
Trước mặt sơ trần là 4 chàng trai phải nói là rất đẹp trai và ưa nhìn,nhìn phong cách ăn mặc cũng như bốn chiếc xe đỗ ngoài kia sơ trần có thể đoán được họ rất giàu có và nhìn bốn người họ sơ trần thể chắc chắn họ là người thành phố xuống đây nhưng điều bà thắc mắc là tại sao bốn chàng trai này lại có mặt ở đây và dường như không khí lúc này ở đây có vẻ hơi ngột ngạt thì phải?.
Đáp lại lời sơ trần Tiểu Hi vội vàng xua tay nói.
- Bọn con không thân với bọn họ mẹ trần tự nhiên từ đâu bốn người họ xuất hiện ở đây bọn con sẽ đuổi bọn họ về ngay đây ạ.
Vốn dĩ Tiểu Hi nói thế vì cô lo nếu bọn họ ở đây mẹ trần sẽ biết chuyện đã xảy ra giữaTiểu Di và Cố Minh Kiệt mất thôi nếu mẹ trần biết chuyện thì mọi chuyện sẽ rất tệ.
Đáp lại lời của Tiểu Hi Nhất Phong vẫn tự nhiên choàng tay qua khoác vai Gia Linh nhìn mẹ trần vui vẻ nói.
- Con chào bác trần bọn con là bạn cùng trường với các cô ấy hôm nay bọn con có việc đi qua đây tiện thể vào đây thăm các cô ấy luôn bác trần không cảm thấy phiền chứ ạ?.
Gia Linh lúc này đang cố dãy dụa ra khỏi cái khoác vai rất chặt của Nhất Phong khi nghe Nhất Phong nói chuyện với mẹ trần Gia Linh dừng lại động tác dãy dụa của mình trợn tròn mắt nhìn Nhất Phong nghiến răng nói.
- Ai là bạn anh hả tên trăng hoa kia?anh hơn tôi 4 tuổi đấy bạn bè gì?anh và bạn anh có biến ngay và luôn cho khuất mắt chúng tôi không hả?.
Gia Linh nghiến răng nhìn Nhất Phong mà quên rằng mẹ trần và các em của mình đang đứng nhìn từ nãy tới giờ,Gia Linh vừa dứt lời thì tiếng mẹ trần không vừa lòng lại vang lên.
- Gia Linh sao con lại nói chuyện với người ta như thế hả?ta nhớ ta luôn dạy các con lịch sự với những người hơn tuổi không phải sao?.
Trước sự không hài lòng của mẹ trần Gia Linh chỉ biết im lặng cúi đầu không dám nói thêm câu gì cả,thấy tình hình không ổn Tiểu Di vội vàng lên tiếng nói.
- Mẹ Trần các anh ấy là học trưởng của bọn con ở trường hôm nay có việc qua đây nên tới chơi thôi ạ vì các học trưởng đến bất ngờ nên bọn con không kịp báo cho mẹ trần biết trước.
Mẹ Trần gật đầu khi nghe Tiểu Di giải thích,Gia Linh thấy mẹ trần bớt giận nên cũng tranh thủ làm lành với mẹ trần.
- Con xin lỗi mẹ trần lần sau con sẽ không nói những câu như thế nữa ạ mong mẹ bớt giận.
Mẹ trần nhìn sang Gia Linh sau đó nghiên giọng nói.
- Con không phải xin lỗi ta mà con phải xin lỗi người con vừa nói những câu không hay ấy Gia Linh.
Gia Linh trợn tròn mắt nhìn mẹ trần,cô không nghe nhầm đúng không?mẹ trần bảo Gia Linh xin lỗi tên trăng hoa đang khoác vai cô sao?nhưng vì không muốn mẹ trần tức giận hơn Gia Linh đành nhắm mắt cúi đầu nhẫn nhịn nói ra từng chữ xin lỗi tên đang tự nhiên khoác vai Gia Linh nãy giờ.
- Em xin lỗi học trưởng mong học trưởng bỏ qua cho sự vô lễ của em vừa nãy.
Gia Linh vừa dứt lời cô đã nghe thấy tiếng cười khúc khích của Tử Thiên và Nhất Phong ngay cả Tiểu Hi và Tiểu Nhiên cũng đang cố gắng nhịn cười vì không muốn bị Gia Linh giận nhưng cơ miệng của cả 2 không ngừng dãn rộng ra.Gia Linh nghiến răng nhẫn nhịn suy nghĩ" bạn với bè thế đấy,thù này không trả cô sẽ không tên Triệu Gia Linh nữa".
Từ vừa nãy tới giờ Minh Kiệt,Nhất Phong,Tử Thiên và Vĩnh Kỳ vẫn đang nhìn mọi thứ diễn ra dường như 4 cô gái này được người phụ nữ họ gọi là mẹ trần dạy bảo rất tốt vì vậy họ vẫn luôn rất lễ phép với mọi người chỉ trừ Nhất Phong và Tử Thiên là Tiểu Hi và Gia Linh hay nói chuyện như vừa nãy thôi vì vốn dĩ ngay từ đầu 2 người họ đã không có ấn tượng tốt về Tử Thiên và Nhất Phong nên dễ hiểu khi Tiểu Hi và Gia Linh dùng thái độ như vậy với 2 người họ.dĩ nhiên đó là suy nghĩ của 3 người kia thôi còn với Cố Minh Kiệt hắn đang cười lạnh trong lòng khi nghĩ tới việc người và Uông Tiểu Di gọi là mẹ trần biết việc cô ta đã làm với hắn thì sẽ thế nào nhỉ?.
Mẹ Trần nhìn sang 4 chàng trai lạ lên tiếng hỏi.
- Bốn cậu đều ở Bắc Kinh tới đây và cùng học trường Thanh Hoa luôn sao?mà các cậu chưa giới thiệu tên các cậu cho ta biết thì phải?.
Tiểu Nhiên lễ phép nói.
- Vâng bốn học trưởng đều là người bắc Kinh và cùng học trường Thanh Hoa với bọn con thưa mẹ trần.
Vĩnh Kỳ bây giờ mới lễ phép lên tiếng nói chuyện với sơ trần.
- Con chào bác Trần con tên là Hàn Vĩnh Kỳ bên cạnh con là Cố Minh Kiệt,cạnh Gia Linh là Dương Nhất Phong và người còn lại là Lãnh Tử Thiên bọn con đều là người Bắc Kinh và học cùng trường với 4 cô ấy nhưng có điều năm nay bọn con ra trường rồi.
Mẹ trần gật đầu như đã hiểu chợt nhớ ra gì đó bà lên tiếng hỏi.
- Bốn cậu đi từ Bắc Kinh xuống đây chắc rất mệt phải không?nếu xong việc rồi thì trưa nay ở lại chỗ ta ăn cơm trưa rồi hãy về dù sao bốn cậu cũng là khách của 4 đứa bé con ta mà.
Lần này thì cả Gia Linh và Tiểu Hi đều giật mình nhìn mẹ trần gì nữa đây họ sẽ phải mời cơm 4 tên này nữa sao?họ không muốn thế mà cả 2 muốn 4 người họ đi luôn và ngay cho rồi nhưng họ biết mẹ trần đã nói thì sẽ không thay đổi ý vậy nên họ có phản đối cũng vô ích mà thôi.
Đang mệt lại đói tự nhiên được mời ở lại ăn cơm thì dại gì 4 người họ không đồng ý,Nhất Phong cười không khép được miệng lại nói với mẹ trần.
- Vậy bọn con xin ăn ké một bữa ở đây nhé bác trần vì thật sự đúng là bọn con đang rất đói và mệt.
Sơ Trần mỉm cười gật đầu khi nghe Nhất Phong nói.
Gia Linh quay sang Nhất Phong nhìn chằm chằm ý muốn nói"Ai muốn cho các anh ăn ké hả" nhưng một lần nữa hành động của Gia Linh bị mẹ trần nhìn thấy.
- Gia Linh con lại làm gì đấy hả?.
Nhất Phong bật cười nhìn Gia Linh anh chàng đã biết cách trị cái tính chanh chua của cô nàng rồi.
Mẹ Trần lên tiếng nói tiếp.
- Không phải 4 đứa nói sẽ đi bắt cá sao? vậy thì đi sớm đi rồi về sẵn tiện các con qua chợ mua thêm đồ ăn về nấu cho bữa trưa nhé ta sẽ ở nhà chông các em và dạy các em học,còn 4 cậu nếu muốn có thể đi quanh đây tham quan một chút hoặc ta sẽ chuẩn bị tạm 1 phòng cho các cậu nghỉ ngơi.
Nghe thấy sơ trần nói vậy Vĩnh Kỳ lên tiếng nói.
- Hay thế này đi Tiểu Di em và Minh Kiệt đi chợ mua thêm đồ đi còn anh với mọi người sẽ đi bắt cá em biết đấy Tiểu Nhiên mới tới đây 2 lần hẳn là chưa quen đường đi ở đây còn 4 người kia nếu để họ đi riêng với nhau anh chỉ sợ đến tối chúng ta cũng chưa được ăn cơm đâu.
Nghe thấy Vĩnh Kỳ nói có lí nên Tiểu Di cũng gật đầu đồng ý hơn nữa Tiểu Di muốn nói chuyện riêng với Cố Minh Kiệt lí do anh ta tới đây.
Cố Minh Kiệt không có ý kiến gì từ vừa nãy tới giờ hắn vẫn chưa nói câu gì khi nghe Vĩnh Kỳ nói vậy vừa hay đúng ý hắn bởi lẽ hắn muốn nói chuyện riêng với Uông Tiểu Di về chuyện kết hôn của hắn và Uông Tiểu Di.
Đang cùng nhau chuẩn bị ra suối bắt cá Gia Linh kêu mọi người đợi cô một chút sau đó Gia Linh đi vào phòng và mang ra một cái áo thun màu đen ấn vào tay Nhất Phong kêu anh chàng đi thay,thấy Nhất Phong cứ đứng nhìn mình không chịu đi thay Gia Linh khó chịu nhỏ giọng nói với Nhất Phong.
- Sao anh còn chưa đi thay?anh có định đi bắt cá không thế?hay ở nhà nghỉ ngơi đi cho tôi đỡ chướng mắt đây hả?.
Nhất Phong dơ chiếc áo thun mà Gia Linh vừa đưa cho mình lên xem đó là chiếc áo thun khá rộng màu đen trơn và không khó nhận ra chiếc áo này là của Gia Linh vì chiếc áo có mùi nước hoa Gia Linh dùng thắc mắc Nhất Phong dơ chiếc áo hỏi Gia Linh.
- Nhưng cô đưa tôi chiếc áo này làm gì?.
Gia Linh quắc mắt nhìn Nhất Phong nói.
- Anh định mặc chiếc áo trắng này ra suối bắt cá hả?rồi dơ hết áo anh định mặc gì về lại Bắc Kinh hay anh muốn tôi cho anh mượn bộ váy của tôi mà mặc về?.
Trước câu nói của Gia Linh Nhất Phong có chút vui vẻ hóa ra đằng sau vẻ chanh chua thì Gia Linh vẫn luôn để ý mọi thứ dù là nhỏ nhất ở anh.mỉm cười Nhất Phong mang áo vào tạm một căn phòng cởi chiếc áo sơ mi trắng của mình ra và mặc chiéc áo của Gia Linh đưa cho vào vừa hay chiếc áo này rất rộng nên khi Nhất Phong mặc vào lại rất vừa với người của anh.
Sơ Trần nhìn 8 con người đang đi cùng nhau không hiểu sao bà luôn có cảm giác 8 người họ sẽ là của nhau bởi lẽ khi nhìn vào 8 người họ dù im lặng hay cãi vã thì trong mắt họ vẫn luôn có đối phương chỉ có điều bà hơi lo cho Tiểu Di nếu bà không nhầm chàng Trai tên Cố Minh Kiệt là người Tiểu Di nhắc tới với bà hôm đó nhưng sự lạnh lùng của cậu ta làm bà có chút lo cho Tiểu Di.
với Tiểu Di và Cố Minh Kiệt từ lúc hai người lên xe tới giờ hai người vẫn không nói với nhau câu nào cả cứ nghĩ họ sẽ im lặng như thế bỗng Cố Minh Kiệt lên tiếng.
- Hình như người cô gọi là mẹ Trần vẫn chưa biết cô đã làm gì với tôi nhỉ?.
trước câu hỏi bất ngờ của Cố Minh Kiệt Tiểu Di có chút giật mình cô quay sang Cố Minh Kiệt nghi ngờ hỏi.
- Ý anh là gì?tôi phải nói bao nhiêu lần anh mới tin tôi không làm gì gài bẫy anh cả Cố Minh Kiệt?.
Cố Minh Kiệt dừng xe vào ven đường nhếch miệng nhìn Tiểu Di nói.
- Cô nói thì tôi phải tin cô sao Uông Tiểu Di?cô nghe cho rõ đây cô nên chuẩn bị tinh thần đi tôi sẽ bắt cô trả giá sớm thôi.
Tiểu Di có chút run run nhìn sang hắn.
- Anh định làm gì Cố Minh Kiệt?.
Trước câu hỏi của Tiểu Di hắn chỉ nhếch miệng nói.
- Tôi đã nói với bà nội và ba mẹ tôi sẽ đồng ý kết hôn với cô, thế nào?đúng ý của cô muốn rồi chứ?.
Tiểu Di bàng hoàng nhìn Cố Minh Kiệt hắn vừa nói gì?hắn nói đồng ý kết hôn với cô sao?nhưng nhìn nụ cười và những câu nói hắn vừa nói Tiểu Di biết hắn không hề tự nguyện muốn làm việc đó không lẽ hắn định dùng việc kết hôn để trả thù cô?Tiểu Di nhìn hắn nói.
- Tôi không muốn kết hôn với anh Cố Minh Kiệt,tôi sẽ nói chuyện với bà nội và ba mẹ của anh ngay sau khi tôi lên lại Bắc Kinh học.
Cố Minh Kiệt dường như đoán được Tiểu Di sẽ từ chối việc kết hôn này vậy nên khi nghe Tiểu Di nói hắn chỉ bình thản nói.
- Tùy cô thôi Tiểu Di nhưng tôi thấy ở cô nhi viện chỗ cô ở rất thích hợp để xây vài cửa hàng thời trang đấy vừa hay cố thị cũng muốn mở vài cửa hàng thời trang ở đó....
Chưa để Cố Minh Kiệt nói hết Tiểu Di vội vàng lên tiếng hỏi hắn.
- Anh định làm gì cô nhi viện của tôi hả?anh đừng ép người quá đáng như thế Cố Minh Kiệt.
Cố Minh Kiệt vẫn bình thản nói.
- Tôi đã nói tùy thuộc vào cô mà Tiểu Di,sẽ thế nào khi người cô gọi là mẹ Trần biết những việc cô đã làm nhỉ?à đúng rồi quên chưa nói cho cô biết trường Thanh Hoa có vốn đầu tư của Cố Thị nên việc đuổi vài sinh viên của trường đối với Cố Thị cũng không phải điều quá khó khăn đâu.
Khi nghe những lời Cố Minh Kiệt nói Tiểu Di bắt đầu lo sợ Cố Minh Kiệt là người nói được làm được và với bản tính cứng đầu của hắn Tiểu Di en hắn sẽ không tha cho những người xung quanh cô. chính những điều đó làm Tiểu Di lo lắng.