Có điều!
Hứa Tịnh Nhi mím môi, trợn mắt nhìn chăm chăm Khiết Thần: “Có điều làm sao?”
Khiết Thần nhìn lướt cơ thể cô, sau đó cười và gõ nhẹ lên bàn: “Tối nay tôi cũng cần một người phụ nữ đi cùng”.
Đi cùng sao?
Hứa Tịnh Nhi giật mình bởi những từ này.
Cô đúng là muốn tới buổi tiệc tất niên. Dù phải đóng giả là nhân viên phục vụ cũng được. Cô chỉ cần có thể vào trong là được. Từ đầu tới cuối, cô không hề nghĩ tới việc sẽ xuất hiện trong thân phận người đi cùng anh. Bởi vì cô biết, Khiết Thần không thiếu phụ nữ.
Vậy mà giờ anh lại nói là anh cần người đi cùng. Người này không phải mặc định sẽ là Tô Tử Thiến sao? Do cô ta không rảnh hay là do…giữa họ xảy ra mâu thuẫn?
Suy nghĩ này vừa hiện lên trong đầu nhưng Tịnh Nhi lập tức lựa chọn bỏ qua.
Cô không hề muốn biết những sự việc liên quan tới Tô Tử Thiến, càng không muốn biết những chuyện giữa cô ta và Khiết Thần.
Hứa Tịnh Nhi khẽ chau mày, hỏi: “Còn lựa chọn thứ hai không?”
“Có”, Khiết Thần trả lời vô cùng dứt khoát: “Cô có thể lựa chọn không đi!”
Không đi sao? Dựa vào cái gì chứ? Tối qua cô đã hi sinh như vậy rồi cơ mà!
Hứa Tịnh Nhi tức giận nói: “Đi, tôi nhất định phải đi”.
“Tùy cô”.
Khiết Thần đứng dậy, nhìn đồng hồ trên tay, tiếp tục nói: “Buổi chiều sẽ có người tới đón cô, chuẩn bị cho tốt nhé. Buổi tối đừng để tôi mất mặt đấy”.
Hứa Tịnh Nhi cười rạng rỡ: “Đương nhiên”.
Đợi Khiết Thần quay lưng đi, Hứa Tịnh Nhi bèn nhe răng, lè lưỡi với anh. Cô Lâm ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì nhẹ lòng. Cái gia đình nhỏ này càng lúc càng có không khí lại rồi.
Hình như Khiết Thần có việc bận nên không ở nhà lâu. Anh thay đồ rồi đi ra ngoài. Hứa Tịnh Nhi ngồi ăn cơm. Cô đói tới mức bụng kêu lục cục cả.
Bộ dạng ăn như chết đói của cô khiến cô Lâm cười đầy mập mờ: “Thiếu phu nhân, tôi nói không sai mà? Đàn ông lúc ở trên giường là dễ nghe lời nhất”.
Hứa Tịnh Nhi đang uống canh, suýt nữa thì bị sặc. Mặt cô đỏ ửng, cô ôm mặt, bỏ chạy.
Ăn no xong, Hứa Tịnh Nhi sợ tối không có tinh thần nên lại lên giường ngủ thêm một giấc cho tới khi cô Lâm gọi cô nói rằng có người tới đón.
Hứa Tịnh Nhi vội vàng ngồi dậy, rửa mặt cho tỉnh táo. Lúc bước ra khỏi phòng ngủ thì thấy trợ lý Lâm đang đứng đợi cô.
Cô vội vàng cười và chào hỏi: “Chào anh, trợ lý Lâm”.
Không biết tại sao mà trợ lý Lâm lại run rẩy, sợ hãi tới mức rụt cổ lại. Sau đó anh ta cúi xuống, chỉ đưa ra tư thế mời cô.
Hứa Tịnh Nhi cảm thấy không thoải mái. Cô cười đáng sợ đến như vậy sao? Cô cảm thấy mình cười ngọt ngào lắm mà.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!