Hứa Tịnh Nhi còn tưởng mình nghe nhầm, cho đến lúc nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của anh, cô mới biết mình không nghe nhầm.
Cô kinh ngạc nói: “Tại sao lại không được?”.
Cô làm việc thôi mà, cũng đâu phải đi gian díu…
Hứa Tịnh Nhi đảo đôi mắt đen láy, dường như nghĩ ra gì đó, lại nói: “Cố Khiết Thần, có phải anh lo lắng cho sức khỏe của em không? Anh yên tâm đi, vết thương của em đã lành hẳn rồi, em không vấn đề gì nữa đâu! Thật đấy!”.
Tuy cô có cảm giác sức khỏe của mình hiện giờ không bằng trước kia, nhưng cũng chỉ yếu hơn một chút, không ảnh hưởng gì.
Đôi mắt Cố Khiết Thần u ám, không nhìn ra cảm xúc gì. Anh im lặng một lúc, không đáp lời cô, mà chuyển chủ đề: “Trước kia em nói, em liều mạng chạy tin như vậy là để nhanh chóng kiếm được một tỷ tệ trả cho anh, đúng không?”.
Tuy Hứa Tịnh Nhi không biết tại sao Cố Khiết Thần lại nhắc đến chuyện này, nhưng đây đúng là sự thật, cô cũng không có gì phải phủ nhận, liền gật đầu đáp: “Phải”.
Tuy hiện giờ mối quan hệ giữa hai người đã tốt lên, nhưng cô vẫn không muốn mắc nợ anh.
Cô hy vọng hai người là bình đẳng, như vậy thì sau này, bất kể hai người bên nhau hay ly hôn, cô vẫn có thể ưỡn ngực ngẩng đầu, không thẹn với lòng trước mặt anh.
“Được”.
Cố Khiết Thần gật đầu, sau đó cầm điện thoại lên, ngón tay nhanh chóng soạn một tin nhắn, gửi cho trợ lý Lâm.
Khoảng mấy phút sau, điện thoại của Hứa Tịnh Nhi vang lên tiếng tinh tinh. Cô cầm lên nhìn, là một tin nhắn, lúc cô bấm vào, đọc được nội dung thì vô cùng kinh ngạc.
Thẻ ngân hàng của cô có thêm… một tỷ tệ…
Một lúc sau Hứa Tịnh Nhi mới ngẩng đầu lên nhìn Cố Khiết Thần, nói: “Cố Khiết Thần, sao… sao anh lại cho em nhiều tiền vậy?”.
Cố Khiết Thần nhìn vào mắt cô, lười biếng nhả ra mấy chữ: “Để nhà dùng”.
“…”
Cố Khiết Thần bước về phía Hứa Tịnh Nhi một bước, nói: “Hứa Tịnh Nhi, em có thể trả tiền cho anh được rồi”.
“…”
Cố Khiết Thần, xin hỏi anh là diễn viên sao?
Vì không cho cô đi chạy tin mà anh làm vậy, hành động này đúng là… quá vô lại rồi đấy!
Hứa Tịnh Nhi có chút bất đắc dĩ: “Cố Khiết Thần, đây chẳng phải vẫn là tiền của anh sao? Nó không giống nhau được không hả?”.
“Có gì không giống nhau chứ?”, Cố Khiết Thần nhìn cô chằm chằm, nói đầy đĩnh đạc: “Chúng ta đã kết hôn, tiền của anh chính là tiền của em, tiền của em vẫn là tiền của em”.
“…”
Khốn kiếp thật, rốt cuộc là ai dạy Cố Khiết Thần nói những lời êm tai như vậy chứ?
Hứa Tịnh Nhi vốn đã không còn lời nào để nói, bây giờ lại bị câu nói này của anh làm cho suýt nữa không nhịn được mà cười ngoác miệng.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!