Ông ấy bước tới, đang định nói chuyện với Cố Khiết Thần, thì anh đã giơ ngón tay thon dài lên kề vào môi, làm động tác “suỵt”, giọng nói rất nhỏ: “Đừng làm cô ấy tỉnh”.
Những lời đã đến bên miệng bác sĩ Lý lại bị nuốt ngược trở lại.
Cố Khiết Thần nhìn Hứa Tịnh Nhi, cô vẫn đang say sưa giấc nồng, sau đó nói: “Có phòng trống không?”.
Bác sĩ Lý hiểu ý: “Bây giờ tôi bảo người sắp xếp, Cố tổng, lát nữa cậu qua phòng làm việc của tôi nhé, tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu”.
“Được”.
Bác sĩ Lý bước về phía y tá, dặn dò một câu, y tá kiểm tra trên máy tính, sau đó đứng dậy, bước về phía Cố Khiết Thần, dẫn đường cho anh.
Cố Khiết Thần ôm ngang người Hứa Tịnh Nhi, đến một phòng bệnh trống, sau đó nhẹ nhàng đặt cô lên giường. Anh đắp chăn cho cô, dém chặt góc chăn, rồi cúi đầu hôn lên trán cô, sau đó đứng dậy ra khỏi phòng, đóng cửa lại.
Lúc vào phòng làm việc của bác sĩ Lý, ông ấy đang ngồi sau bàn làm việc, nhìn chằm chằm một tập bệnh án, mày nhíu chặt, dường như đang không hiểu chuyện gì đó, bên cạnh còn có mấy viên thuốc.
Cố Khiết Thần bước tới, kéo ghế ra ngồi, không lên tiếng làm phiền ông ấy mà kiên nhẫn chờ.
Bác sĩ Lý vừa xem bệnh án vừa cầm thuốc lên, hết xem lại ngửi. Khoảng mười mấy phút sau, dường như cuối cùng cũng phát hiện ra, ông ấy đặt số thuốc kia xuống, sau đó ngẩng đầu, nhìn vào mắt Cố Khiết Thần.
Một đêm không ngủ, lông mày Cố Khiết Thần ẩn hiện vẻ mệt mỏi, đáy mắt cũng đầy tơ máu. Anh dựa người vào lưng ghế, day ấn đường, giọng nói trầm thấp: “Ông nói thẳng đi”.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!