Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa nói gì, anh Zoe đã tiếp tục: “Hơn nữa, với năng lực của cô, một bản tin không mất bao nhiêu thời gian đâu, chả mấy mà có thể ra nước ngoài, thời gian này cứ ở lại đây, chắc không có ảnh hưởng gì lớn chứ?”.
Ngoài Tả Tử ở đối diện mà cô không hề muốn giao du, thì quả thực không có ảnh hưởng gì lớn.
Hứa Tịnh Nhi là người không thích làm phiền người khác, cấp trên đại nhân đã giúp cô rất nhiều rồi, anh ta nói như vậy, cô thực sự không có cách nào mở miệng ra đòi đổi chỗ ở.
Anh ta nói không sai, chả mấy mà cô sẽ ra nước ngoài, ở một thời gian ngắn, thì cần gì phải chuyển đi chuyển lại, mất cái thời gian đó, chi bằng nhanh chóng tìm tin tức.
Cuối cùng thì Hứa Tịnh Nhi cũng bị thuyết phục, không cứng đầu nữa, khẽ “vâng” một tiếng, nói: “Vậy cứ thế đi”.
Kết thúc cuộc điện thoại với cấp trên đại nhân, người của công ty chuyển nhà cũng đã đem toàn bộ bồn hoa của cô lên, cô bảo bọn họ giúp bê ra ban công, sau đó thanh toán nốt tiền cho bọn họ, trước khi ra về, bọn họ còn dặn dò cô: “Quý khách, xin cho chúng tôi đánh giá 5 sao nhé!”.
Cô gật đầu: “Được”.
Sau khi bọn họ rời đi, cô đóng cửa lại, dù gì cũng là nhà thuê, cô không ở phòng ngủ, mà đẩy hết hành lý ra phòng khách.
Hai chiếc vali lớn bị cô đẩy vào góc tường, không hề mở ra, chỉ mở một cái vali nhỏ có dán giấy ghi vật dụng hàng ngày cơ bản, rồi bày đồ ở bên trong ra.
Vì tối qua căn chung cư có người đến dọn dẹp, nên bốn bề đều rất sạch sẽ, Hứa Tịnh Nhi đi một vòng, thấy không có gì cần thu dọn, cô bèn ra ban công bày lại từng chậu hoa ra chỗ mà ánh nắng mặt trời có thể chiếu vào, rồi lấy nước sạch tưới hết một lượt.
Thật ra cô cũng không biết bản thân rốt cuộc đem mấy cái này theo làm gì, đến khi cô ra nước ngoài rồi, cô cũng không thể nào mang đi được, chắc là… muốn có một cảm giác cắt đứt hoàn toàn.
Rồi sao lại cần cảm giác đó, nói cho cùng, vẫn là để an ủi bản thân mà thôi.
Người thực sự muốn cắt đứt, là người đến một câu tạm biệt cũng không muốn nói với bạn, giống như Cố Khiết Thần vậy.
Do dự chần chừ, ra vẻ cố đấm ăn xôi, mong muốn nọ kia, cũng chỉ một câu nói mà đánh đổi.
Mặt trời dần dần lặn về hướng Tây, Hứa Tịnh Nhi trở về phòng, nhìn chiếc đồng hồ treo trên tường, đã hơn sáu giờ, cả ngày nay cô gần như không ăn gì, giờ bụng trống rỗng, tiếp tục lê đôi chân vào bếp.
Đã mười mấy năm rồi không có người ở, phòng bếp chẳng có gì, tủ lạnh cũng trống không.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!