Phát biểu xong, Hội trưởng Hiệp hội Thương mại nói: “Tiếp theo, tôi xin mời cậu Cố, Tổng giám đốc tập đoàn Cố Thị, và cô Tả nhảy điệu đầu tiên”.
Đèn ở đại sảnh tối đi, chỉ còn một chùm đèn sáng rọi vào Cố Khiết Thần và Tả Tư. Giữa muôn vàn thế giới chỉ còn hai người họ, những người khác dường như đã trở thành phông nền.
Cố Khiết Thần xoay người đối mặt với Tả Tư, chìa tay ra, làm động tác mời đầy tao nhã.
Tả Tư mỉm cười, giơ tay lên nắm lấy tay anh, để mặc anh dẫn dắt, đưa vào sàn nhảy.
Nhạc nổi lên, hai người bắt đầu khiêu vũ.
Ánh sáng dịu dàng chiếu lên khuôn mặt góc cạnh rõ ràng của Cố Khiết Thần, cũng không biết là nhờ ánh đèn tôn lên, hay là bản thân anh làm dịu cảm xúc, ánh mắt anh nhìn Tả Tư dường như thực sự thâm tình vô hạn.
Còn Tả Tư vẫn luôn ra vẻ “nữ cường nhân”, cho dù khí thế toàn thân vẫn mạnh mẽ như vậy, nhưng trước mặt Cố Khiết Thần, dường như cô ta đã thu lại hết gai nhọn, trở thành một cô gái nhỏ dịu dàng.
Cảnh tượng này đã không cần phải nói cũng biết.
Thân thế bối cảnh tương xứng như vậy, lại thêm lăng kính tình yêu, bọn họ không cần dùng lời nói để tuyên bố chuyện liên hôn, tất cả mọi người đều có cảm giác đây đã là chuyện chắc như đinh đóng cột.
Mọi người đương nhiên không chỉ quan tâm bọn họ, mà còn quan tâm đến Hứa Tịnh Nhi hơn.
Dù đứng ở chỗ tối, Hứa Tịnh Nhi vẫn có thể cảm nhận được có vô số cặp mắt đang nhìn cô chằm chằm, chờ đợi phản ứng của cô, là lặng lẽ rơi lệ hay là xông tới làm ầm ĩ?
Dù sao, vì chuyện ông cụ Cố ngã bệnh mà tập đoàn Cố Thị đã có dấu hiệu lung lay muốn đổ, nhưng một khi Cố Tả liên hôn thì sẽ lại lên một tầm cao mới. Nam Bắc kết hợp thì phải chiếm bao nhiêu tài nguyên, cản đường của bao nhiêu người chứ?
Ngoài mặt thì ai nấy chúc mừng, nhưng trên thực tế, trong lòng ai cũng thầm mong Hứa Tịnh Nhi xông lên đấm chết Cố Khiết Thần, tốt nhất là phá hỏng đám cưới này, khiến Cố Khiết Thần không ngóc được đầu lên.
Hứa Tịnh Nhi muốn nói, nếu như có thể đấm thì cô đã đấm từ lâu rồi, nhưng cô không có gì để đấm cả. Dù sao Cố Khiết Thần cũng không yêu cô sâu sắc đến mức chỉ cần mỹ nhân không cần giang sơn, nên cô chỉ có thể khiến bọn họ thất vọng vậy.
Nhưng… không gây được chuyện lớn thì chuyện nhỏ vẫn được.
Hứa Tịnh Nhi lại gần Tả An, nhỏ giọng hỏi: “Sao rồi? Phóng viên anh sắp xếp đã đặt máy quay xong chưa? Tôi sắp lên sân khấu đây”.
Tả An nhỏ giọng đáp: “Đèn sáng là có thể bắt đầu”.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!