Tiêu Thuần đỡ Hứa Tịnh Nhi ngồi dậy, cô đi vào nhà tắm, tắm rửa thay quần áo, sau đó mới ra khỏi phòng, đi sang phòng bên cạnh gõ cửa.
Cô nhanh chóng nghe được tiếng bước chân, cánh cửa được mở ra từ bên trong, Kiều Sở nhìn thấy Hứa Tịnh Nhi thì hơi ngạc nhiên: “Cô tỉnh rồi à?”.
“Ừ, khả năng… hồi phục của tôi cũng khá tốt”. Hứa Tịnh Nhi cố ra vẻ trêu đùa, sau đó hỏi lại: “Cấp trên đại nhân thế nào rồi? Vẫn chưa tỉnh à? Tôi đến thăm anh ấy”.
Kiều Sở đầy vẻ hốc hác, vừa nhìn là biết chưa được chợp mắt, đến cả giọng nói cũng mang theo sự bí bách mệt mỏi: “Vết thương bị viêm, sốt cao mãi không hạ, bác sĩ đã đến khám cho rồi, bây giờ đang truyền nước”.
Anh ta vừa nói, vừa đứng tránh sang một bên: “Cô Hứa, mời cô vào”.
Hứa Tịnh Nhi gật đầu, rồi bước nhanh vào trong.
Bài trí trong phòng cũng giống như căn hộ cô ở, cô đi qua phòng khách, đến trước cửa phòng ngủ đã thấy ngay Tả An đang nằm ngủ yên trên giường.
Một tay của anh ta đặt ra bên giường, cắm ống truyền.
Thấy anh ta đang ngủ, cô không đi tiếp vào trong nữa, mà nói với Kiểu Sở: “Đợi anh ấy tỉnh lại, tôi sẽ qua thăm”.
Kiều Sở lại nói: “Cô Hứa, có thể nhờ cô chăm sóc anh Zoe một lúc được không, tôi phải đi gọi cuộc điện thoại”.
Hứa Tịnh Nhi cũng không tiện từ chối giúp đỡ người khác: “Được, dù sao tôi cũng mới tỉnh, tôi có thể trông cấp trên đại nhân, anh gọi điện thoại xong thì cứ đi nghỉ một lát rồi hãy quay lại”..
Cũng không biết có phải vì lần này cô đã cứu Tả An không, nhưng Kiều Sở không còn khách khí với cô nữa, mà chân thành nói một tiếng: “Cảm ơn”.
Sau khi Kiều Sở đi, Hứa Tịnh Nhi bước vào trong phòng, kéo lấy cái ghế ngồi xuống.
Cô nhìn khuông mặt trắng bệch của Tả An, ngủ không hề ngon giấc, chân mày cau chặt lại, mồ hôi trên trán không ngừng túa ra, giống như đang gặp ác mộng vậy, biểu cảm dần dần trở nên đau khổ, miệng bắt đầu yếu ớt rên rỉ gọi mẹ.
Trong lòng Hứa Tịnh Nhi, cấp trên đại nhân luôn rất thần bí, nhưng khi anh ta xuất hiện trước mặt cô, lại là một dáng vẻ ấm áp vô hại, nhìn rất dễ gần, trên thực tế lại không phải thế.
Tối hôm qua và bây giờ, chắc là lúc anh ta hoàn toàn gỡ bỏ lớp mặt nạ.
Xem ra, trong lòng anh ta, mẹ là người vô cùng quan trọng.
Nếu như anh ta thực sự là anh em hay chị em với Tả Tư, vậy có khi nào là cùng cha khác mẹ không? Vì lẽ đó nên hai người mới thù hận, đấu đá lẫn nhau?
Cũng đâu đến mức đó, mặc dù hai người cùng cha khác mẹ sẽ có mâu thuẫn, nhưng cũng không đến mức muốn đối phương chết chứ, phải có mối hận thù sâu sắc thế nào, mới muốn người kia phải chết đây?
Cũng không biết cấp trên đại nhân rốt cuộc đã trải qua chuyện gì, trông cũng khá đáng thương…
Ai mà chẳng có nỗi khổ riêng…
Tả An dường như có một giấc mơ quá đáng sợ, đến nỗi tay của anh ta vô thức đưa lên, làm cho máu chảy ra, ống truyền chuyển sang màu đỏ, Hứa Tịnh Nhi sợ hãi vội vàng thu cảm xúc lại, đưa tay ra giữ chặt cánh tay anh ta ấn xuống.
Mặc dù là trong vô thức, nhưng sức của Tả An vẫn rất khỏe, dùng sức muốn vùng ra khỏi tay Hứa Tịnh Nhi. Cô sợ kim sẽ làm anh ta bị thương, nên phải dùng lực mạnh hơn để đè xuống.
Một loạt hành động đó, khiến Tả An tỉnh lại từ trong giấc mơ, bờ mi cong khẽ run run, mắt từ từ mở ra.
Hứa Tịnh Nhi không để ý Tả An đã tỉnh lại, sau khi cô ấn cái tay đang cắm ống truyền của Tả An xuống, định rụt tay lại, thì lập tức cổ tay của cô bị một bàn tay khác nắm chặt lấy.