Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cố Tổng Lại Phát Điên Rồi – Cố Khiết Thần – Hứa Tịnh Nhi

Một tiếng đồng hồ sau, Hứa Tịnh Nhi đến phòng làm việc của đội cứu hộ.

Cô nhờ nhân viên phục vụ đẩy lần lượt mười xe thức ăn vào, sau đó, cô cúi mình thật sâu trước đội trưởng đội cứu hộ, nói: “Đội trưởng, tôi đến đây để cảm ơn anh và đội viên của anh. Hôm qua nếu không có các anh kịp thời cứu tôi và cấp trên của tôi, có lẽ bây giờ chúng tôi đã gặp vấn đề nghiêm trọng. Tôi cũng không biết nên bày tỏ sự cảm kích của tôi như thế nào, cho nên tôi chỉ đành dùng cách này mời các anh ăn một bữa thịnh soạn”.

Đội trưởng thấy vậy, vội vàng đỡ Hứa Tịnh Nhi dậy: “Cô Hứa, cô không cần khách sáo như vậy. Đây vốn là chuyện chúng tôi nên làm, mọi người không sao là tốt rồi”.

Dừng một lúc, anh ta nhìn những chiếc xe thức ăn đó, vẫn nhận tấm lòng của cô: “Cái này chúng tôi xin nhận, cô có lòng quá”.

Đội trưởng nói với một đội viên trong đội: “Gọi những người khác lại đây, nhân lúc còn nóng ăn đi, đừng lãng phí tâm ý của cô Hứa”.

Đội viên gật đầu, ra ngoài gọi người vào.

Hứa Tịnh Nhi mím môi, nghĩ một lúc lại nói: “Đội trưởng, nghe nói hôm qua có một đội viên phát hiện ra chúng tôi trước tiên, là đội viên nào vậy ạ? Tôi muốn đích thân nói với anh ấy một lời cảm ơn”.

“Chuyện này…”, đội trưởng nhíu mày nghĩ ngợi: “Tối hôm qua tình hình quá hỗn loạn, tôi thật sự không chú ý tới là đội viên nào đã phát hiện ra trước”.

Anh ta nói rồi, quay đầu nhìn một người khác: “Cậu có biết là ai không?”.

Người khác cũng sững người, lắc đầu: “Tôi không chú ý tới, các cậu thì sao?”.

Những người khác cũng nhìn nhau rồi lắc đầu, bày tỏ không phải mình.

Lúc này, những người cứu hộ khác cũng đi vào, đội trưởng hỏi bọn họ: “Tối hôm qua, trong các cậu ai phát hiện ra cô Hứa và anh Zoe đầu tiên?”.



Những người cứu hộ khác lần lượt lắc đầu.

Đội trưởng lập tức bật cười: “Sao thế, đám nhóc này, trước kia có công lao thì tranh nhau nhận, bây giờ làm việc tốt lại trốn tránh?”.

Một trong số họ đáp: “Có lẽ lúc đó quá hỗn loạn, mình có phải người đầu tiên phát hiện ra hay không cũng không rõ nữa. Dù sao tôi chỉ nhớ là một người anh em đột nhiên la lên, bảo là tìm thấy người rồi, thế là chúng tôi đều qua đó, sau đó vội vàng cứu người, hoàn toàn không chú ý ai ra ai”.

Hỏi một vòng cũng không hỏi được đáp án, đội trưởng nhìn Hứa Tịnh Nhi với ánh mắt hơi áy náy: “Cô Hứa, thật ngại quá, lúc cứu hộ là vậy, mọi người chỉ nghĩ tới việc cứu người, những chuyện khác không chú ý quá nhiều”.

Hứa Tịnh Nhi gật đầu, bày tỏ mình hiểu: “Không sao, dù có thế nào, các anh cũng là ân nhân cứu mạng của tôi và anh Zoe, hi vọng bữa cơm này các anh có thể ăn ngon uống ngon, hết sức cảm ơn các anh”.

Cô còn chuẩn bị khom lưng, đội trưởng nhanh tay lẹ mắt ngăn lại: “Cô Hứa, đủ rồi đủ rồi, cô còn như vậy nữa chúng tôi rất ngại”.

Hứa Tịnh Nhi đành thôi: “Vậy các anh ăn đi, tôi không làm phiền nữa, tôi về trước đây”.

“Được, tạm biệt”.

Các đội viên đều vẫy tay nói tạm biệt Hứa Tịnh Nhi, cô mỉm cười gật đầu, rời khỏi văn phòng.

Tuy mưa to gió lớn đã ngừng, nhưng trong không khí vẫn có mùi ẩm ướt. Hứa Tịnh Nhi men theo con đường đá nhỏ quay về tòa nhà chính. Trên trời có chiếc máy bay bay qua, cô vô thức ngẩng đầu lên, tầm nhìn di chuyển theo chiếc máy bay đó, cho đến khi nó biến mất trong tầng mây.

Về đến phòng, Hứa Tịnh Nhi nửa dựa người vào đầu giường, cầm điện thoại, mở danh bạ ra, ngón tay lướt trên màn hình, cuối cùng dừng ở một số điện thoại trên đó.
Nhấn Mở Bình Luận