Hứa Tịnh Nhi nhất thời không thể né khỏi Cố Tuyết, chỉ có thể nhắm mắt lại theo bản năng, nhưng cơn đau trong tưởng tượng lại không ập đến. Khoảng hai giây sau, hàng lông mi dày của cô khẽ rung lên, chậm rãi mở mắt ra.
Đập vào mắt cô là bàn tay Cố Tuyết dừng bên gò má, còn một bàn tay khác đang giữ chặt cổ tay của Cố Tuyết, gân xanh hơi nổi lên, tràn đầy sức lực.
Cô sững sờ nhìn theo bàn tay đó, dáng người cao lớn của Cố Khiết Thần đứng dưới ánh trăng, giống như thần linh cưỡi ánh trăng bạc mà đến, đẹp đến mức khiến người ta ngừng thở.
Cố Tuyết cũng không ngờ Cố Khiết Thần đột nhiên lại xuất hiện. Cô ta sững sờ, sau đó tỏ ra vui vẻ, không chờ nổi mà lập tức tố cáo, nói với Cố Khiết Thần bằng giọng vừa ấm ức vừa làm nũng: “Anh Khiết Thần, anh đến thật đúng lúc. Con người đê tiện Hứa Tịnh Nhi này, em vốn thấy cô ta gả vào nhà chúng ta, nghĩ chúng ta là người một nhà rồi nên muốn xóa bỏ những chuyện trước kia, bắt tay giảng hòa. Cô ta thì hay rồi, không tiếp nhận thì thôi đi, còn đẩy em xuống hồ. Hu hu hu, anh Khiết Thần, anh phải lấy lại công bằng cho em!”.
Cố Tuyết càng nói càng khổ sở, kéo bộ quần áo ướt đẫm của mình: “Anh Khiết Thần, anh xem đi, đây là váy em mới mua, hàng giới hạn đấy. Em khó khăn lắm mới mua được, bây giờ bị cô ta làm cho không mặc được nữa rồi!”.
Cố Sương thấy vậy đương nhiên là thêm dầu vào lửa: “Anh Khiết Thần, Hứa Tịnh Nhi đúng là quá đáng. Cô ta ép anh cưới cô ta thì thôi đi, còn ỷ ông nội yêu thương cô ta mà không nể nang gì, còn dùng điệu bộ nữ chủ nhân của nhà họ Cố dạy dỗ bọn em. Cô ta đúng là không biết xấu hổ!”.
Hứa Tịnh Nhi yên lặng nghe Cố Tuyết và Cố Sương đổi trắng thay đen, gây xích mích chia rẽ mà không hề hoảng loạn, thậm chí khóe môi còn nhếch lên nụ cười chế nhạo.
Thủ đoạn của bọn họ cũng chỉ đến thế thôi.
Cố Khiết Thần liếc nhìn Cố Tuyết và Cố Sương, sau đó dừng trên gương mặt ướt sũng của Hứa Tịnh Nhi. Đêm khuya gió lạnh, nhiệt độ nước đương nhiên cũng rất thấp. Lúc nãy cô ngã xuống hồ, bây giờ lạnh đến mức mặt tái nhợt.
Anh nhìn chằm chằm cô vài giây, sau đó hất cằm về phía cô, hỏi: “Cô ấy đẩy em sao?”.
Cố Tuyết gật đầu lia lịa, trong mắt đã nặn ra cả nước mắt, nghiến răng nói: “Phải, anh Khiết Thần, chính cô ta đẩy em!”.
Cố Sương cũng vội nói: “Em, em có thể làm chứng! Em tận mắt nhìn thấy!”.
“Anh Khiết Thần, hôm nay cô ta phải xin lỗi em, nếu không em sẽ không bỏ qua đâu”, Cố Tuyết bổ sung một câu.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!