Chương 157
Đôi mắt anh cực kỳ sâu, bên trong dường như có muôn vàn cảm xúc đan xen, lại như trống rỗng không có gì. Từ trước đến giờ, Hứa Tịnh Nhi vẫn chưa từng hiểu thấu người đàn ông này.
Cô từng cho rằng anh yêu cô giống như cô yêu anh, nhưng anh lại có thể vứt bỏ cô trong chớp mắt. Từ đó về sau, cô đã có được bài học, không dám tự cho mình đúng nữa.
Cô nghĩ ngợi một lúc, lại bổ sung một câu: “Anh thấy có được không?”.
Cố Khiết Thần đã quen với việc ra lệnh, cô tự mình nói như vậy chưa chắc anh đã bằng lòng. Bây giờ cả hai đứng cùng một chiến tuyến, cô cũng không ngại hạ thấp mình một chút.
Lời cô nói lại như hòn đá rơi vào biển lớn, không hề có hồi âm. Hứa Tịnh Nhi vốn đã không có lòng tin, bây giờ lại càng hoảng loạn hơn.
Rốt cuộc Cố Khiết Thần nghĩ thế nào, ít nhất cũng phải nói một câu chứ? Nếu anh không đồng ý, cô cũng sẽ mau chóng nghĩ cách khác…
Đợi đến lúc cô sắp tuyệt vọng, cuối cùng anh cũng có động tác. Anh ném cặp tài liệu trong tay lên ghế sofa ở bên cạnh, sau đó vừa cởi áo ngoài vừa đi vào phòng thay đồ, phớt lờ luôn lời cô nói.
Hứa Tịnh Nhi ngơ ngẩn nhìn bóng lưng cao lớn của Cố Khiết Thần, đôi mày thanh tú nhíu lại, anh vậy là có ý gì?
Cố Khiết Thần thay quần áo trong phòng thay đồ xong đi ra, mắt không buồn nhìn Hứa Tịnh Nhi lấy một cái, cứ thế bước qua trước mặt cô, mở cửa phòng đi ra.
Hứa Tịnh Nhi bị thái độ hờ hững này của anh làm cho dở khóc dở cười, cô hơi bực bội siết chặt nắm đấm.
Anh cứ phải để cô lo lắng sợ hãi mới vui đúng không? Mưa nắng thất thường, mờ mờ ám ám, trước kia chắc chắn là cô bị ấm đầu mới thích anh!
Cũng may, bữa cơm vẫn yên ổn.
Không biết là Cố Khiết Thần không thích ăn cơm cùng cô, hay là không muốn ăn, mà ăn rất ít, đặt đũa xuống đi vào phòng làm việc, Hứa Tịnh Nhi mở to mắt nhìn bóng lưng anh, rồi lại cúi đầu xuống, im lặng tiếp tục ăn cơm.
Anh không ăn thì thôi, dù sao cũng chẳng ảnh hưởng đến khẩu vị của cô! Mấy ngày ở bệnh viện, toàn ăn mấy món thanh đạm bổ dưỡng, miệng cô đã nhạt thếch ra rồi, tối nay cô Lâm làm nhiều món ngon như vậy, cô không muốn ngược đãi bản thân đâu!
Cô Lâm thấy thế, cũng coi như đã hiểu tại sao ông cụ lại vội vàng đưa cô ấy về đây rồi, cô ấy mà không đứng ra làm trung gian, chắc duyên phận giữa cậu chủ và cô chủ thật sự sẽ dừng lại ở đây mất.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!