“Kiến Thành, em … em đau lắm!”
“Kiến Thành, cứu, cứu em!”
Phương Thanh Liên khóc một cách đầy yếu đuối, cả người cô ta nhanh chóng ngả vào vòng tay của Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành đỡ lấy cô ta, ánh mắt sâu xa nhìn về phía Nam Khuê.
Nam Khuê vẫn đứng đó, vẫn duy trì tư thế không nhúc nhích, thậm chí cô còn không chớp mắt.
Cô vẫn cầm con dao trên tay, máu chảy ra từ mép dao, máu vẫn còn nóng và mùi máu tanh nồng nặc lan tỏa khắp phòng.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành đỡ Phương Thanh Liên, đôi mắt cô lạnh nhạt, không một chút thay đổi.
Nếu là bình thường, cô nhất định sẽ rất lo lắng và hoảng loạn, vì sợ Lục Kiến Thành sẽ hiểu lầm cô.
Nhưng bây giờ cũng chẳng quan trọng nữa.
Tất cả đều không quan trọng nữa, dù anh muốn nói gì, làm gì, cô cũng không quan tâm.
Cũng mặc kệ anh nghĩ cô như thế nào, cho rằng cô tâm địa ác độc, hay cho rằng cô tàn nhẫn cũng được, cô đều không để bụng.
Có lẽ cô đã chết tâm rồi.
Anh nghĩ gì về cô cũng chẳng còn ý nghĩ gì nữa.
“Nếu anh đau lòng như thế thì sao còn không mau đưa hồng nhan tri kỷ của mình đi trị liệu đi, nếu ở đây thêm chút nữa thì cái mạng nhỏ của cô ta cũng không còn nữa đâu.” Nam Khuê ngước mắt lên, bình tĩnh nói với Lục Kiến Thành.
Lục Kiến Thành nhìn Nam Khuê với vẻ khó tin.
Khoảnh khắc đó, anh cảm thấy cô vô cùng xa lạ, không phải là Nam Khuê mà anh từng biết.
Nam Khuê mà anh biết rõ ràng là một cô gái tốt bụng, người mà chăm sóc cho một con chim bị thương và sau đó để nó bay; một cô gái thậm chí không dám giẫm lên một con bọ.
Là một người sẽ vui vì hạnh phúc của người khác và buồn vì nỗi buồn của người khác.
Nhưng vào lúc này, ánh mắt của cô quá lạnh lùng, bao phủ trong sương mù, lạnh đến mức không có chút hơi ấm nào.
Rất lạnh, rất lạnh.
“Em đau quá, Kiến Thành, chúng ta nhanh đi tìm bác sĩ đi, em đau chết mất.” Phương Thanh Liên thu mình trong vòng tay của Lục Kiến Thành, dáng vẻ đó của cô ta như bông hoa sen tinh khiết vậy.
Ánh mắt Lục Kiến Thành rơi vào tay Nam Khuê, trên tay cô vẫn còn vết máu, không thể phân biệt được đó là máu trên dao hay là máu từ vết thương của cô.
“Tay của em……”
Anh vừa mở miệng thì Nam Khuê đã cắt ngang lời anh, không chút suy nghĩ nói: “Không cần hỏi đâu, tôi biết anh muốn nói gì. Là tôi làm, vết thương trên ngực Phương Thanh Liên là tôi đâm đấy.”
Lúc này, cô trực tiếp thừa nhận mà không do dự chút nào.
Nếu đây là câu trả lời mà anh muốn, thì cô thành toàn cho anh, cô cho anh câu trả lời này là được chứ gì.
Thế nhưng, không biết vì lý do gì, khi Lục Kiến Thành nghe câu trả lời này thì đôi mắt đen nhánh không những không dịu đi mà càng trở nên băng giá hơn, giống như bị tuyết bao phủ, sâu đến mức khiến người ta không thể nhìn thấy đáy.
Nam Khuê cười nhẹ, trong mắt hiện lên vẻ giễu cợt không kiềm chế được: Anh thực sự rất khó hầu hạ, cô đã thừa nhận rồi, anh còn muốn gì nữa?
“Em đang cười cái gì vậy?” Đôi mắt đen láy của Lục Kiến Thành khóa chặt cô hỏi.
“Cười anh Lục đối với hồng nhan tri kỷ của mình đúng là thâm tình quá đi.”
Cô thừa nhận rồi, anh còn không bằng lòng bỏ qua.
Vậy anh muốn gì đây?
Nợ máu trả bằng máu sao?
Nam Khuê với đôi chân trần, bước tới gần Lục Kiến Thành, ánh mắt của Lục Kiến Thành bình tĩnh không gợn sóng, nhưng trong lòng đã sớm nổi bão rồi.
Anh cảm nhận được sau vụ tai nạn giao thông này, cô như biến thành một con người khác.
Cô không còn là người phụ nữ mỏng manh và yếu đuối như trước nữa, cô đã trở nên mạnh mẽ hơn, lạnh lùng hơn, cũng khiến người khác đau lòng hơn.
Trên đường đi cứu Phương Thanh Liên, tất cả những gì trong đầu anh chỉ là hình ảnh cô thờ ơ lạnh nhạt để anh rời đi, sau đó, chính cô đã gọi điện cho anh, khóc lóc van xin hết lần này đến lần khác.
Kỳ thật, trái tim anh đã rối như tơ vò rồi.
Thế nhưng, anh sai rồi, sai rất lớn.
Anh còn cho rằng cô chỉ đang muốn chứng tỏ vị trí của mình trong lòng anh, muốn phân cao thấp với Phương Thanh Liên.
Mạng người quan trọng, anh chỉ có thể lựa chọn cứu Thanh Liên trước rồi mới đến an ủi cô.
Nhưng anh không ngờ mọi chuyện lại là sự thật, cô thật sự bị tai nạn giao thông và bị thương nặng.
Hôm đó có mưa dông, cô sợ nhất là mưa to, rốt cuộc lúc đó cô đã tuyệt vọng thế nào, sợ hãi ra sao!
Mới nhắm mắt lại, trong đầu Lục Kiến Thành đã hiện lên hình ảnh cô trong trận mưa to ấy, người đầy máu và gọi điện cho anh, nhưng anh lại cự tuyệt.
Anh là chồng cô, bây giờ là người thân duy nhất của cô trên đời này!
Thế nhưng anh đã bỏ rơi cô.
Trong lòng Lục Kiến Thành đã hối hận muốn chết rồi, nhưng anh biết rõ, trên đời này loại thuốc nào cũng có, chỉ không có thuốc hối hận.
Là anh nợ cô, rốt cuộc nên trả cho cô thế nào đây?
Anh vốn đã nghĩ kĩ, sau khi cứu được Thanh Liên, anh sẽ đưa cô ta ra nước ngoài, đồng thời anh sẽ cắt đứt hoàn toàn liên lạc với cô ta, hai người ở hai thế giới, từ nay về sau sẽ không liên quan đến nhau nữa.
Nếu đó là cách duy nhất có thể khiến cô yên tâm, anh nhất định sẽ làm.
Nhưng đã quá muộn, dù sao anh cũng đã chậm một bước.
Nam Khuê nhấc chân lên, lại đến gần Lục Kiến Thành thêm mấy bước nữa.
Đột nhiên, cô kêu lên một tiếng, lông mày ngay lập tức nhăn lại với nhau.
Lòng bàn chân truyền đến một cơn đau nhói, máu ngay lập tức chảy ra.
Chắc là mảnh thủy tinh.
Vừa rồi lúc Phương Thanh Liên đi ra ngoài, cô tức giận ném một cái ly thủy tinh, lúc xuống giường đi chân trần không mang giày nên chắc là cô giẫm phải mảnh thủy tinh vỡ rồi.
“Nam Khuê …” Lục Kiến Thành lo lắng hét lên: “Làm sao vậy? Có phải bị thương chỗ nào rồi không?”
“Tôi không sao, không phiền anh Lục đây lo lắng.” Nam Khuê ngẩng đầu lạnh lùng đáp.
Nhìn khoảng cách giữa hai người, cô vươn tay đưa con dao trong tay cho Lục Kiến Thành: “Vết thương trên ngực Phương Thanh Liên là tôi làm, tôi thừa nhận, nếu anh đã đau lòng như vậy, được, tôi cho anh cơ hội, bây giờ tôi ở ngay đây, anh có thể dùng dao đâm tôi một nhát, tôi tuyệt đối sẽ không tránh.”
Nam Khuê nói xong, trong lòng không nhịn được đau thương.
Nhưng như vậy cũng tốt, không phải sao?
Chỉ cần anh đâm cô, bọn họ coi như đã trả nợ xong, hoàn toàn không liên quan gì đến nhau nữa.
“Em nghĩ đây là điều anh muốn sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!