Cái gì?
Phương Thanh Liên không thể tin vào tai mình.
Cô ta lập tức khóc to thành tiếng, đau lòng gào thét: “Không muốn, Kiến Thành, em không ra nước ngoài, em không đi đâu hết, em không muốn rời khỏi anh.”
“Kiến Thành, em van xin anh, cái gì em cũng không cần, nhưng xin anh đừng đối xử tàn nhẫn với em như vậy, em không muốn ra nước ngoài.”
Một khi rời đi, cô ta sẽ hoàn toàn đánh mất anh.
Một khi rời đi, cô ta sẽ không còn bất kỳ cơ hội nào nữa.
Ở đầu dây bên kia Phương Thanh Liên khóc vô cùng đau lòng, nhưng Lục Kiến Thành không chút mềm lòng, lời anh nói ra lạnh không còn chút nhiệt độ: “Thanh Liên, đây là quyết định chứ không phải thương lượng.”
“Lần này không thể thương lượng gì cả, em nhất định phải ra nước ngoài.”
“Không, em không đi, dù anh có nói thế nào em cũng sẽ không đi, Lục Kiến Thành, anh không thể ép buộc em.” Phương Thanh Liên gào to.
Lục Kiến Thành cũng bắt đầu tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “Anh đã nói, em phải đi.”
“Thanh Liên, đừng có khiêu chiến anh, anh muốn em đi thì có rất nhiều cách, anh không hi vọng em cố chấp lao vào rồi phải chật vật chạy trốn.”
“Không, không muốn, em không muốn…” Phương Thanh Liên càng khóc thương tâm hơn.
Lời Lục Kiến Thành vừa nói không khác gì tuyên bố tử hình với cô ta, cô ta nhất định phải ra nước ngoài.
Nhưng cô ta là Phương Thanh Liên, cô ta đã bỏ ra nhiều cố gắng như vậy mà.
Cô ta không thể thua được, sao cô ta có thể thua được chứ?
Cô ta phải thắng, cô ta nhất định phải thắng.
Dù có phải cố gắng gấp trăm lần, phải khổ hơn gấp ngàn lần cô ta cũng nhất định phải thắng.
Lần này dù phải nỗ lực như thế nào cô ta cũng không thể từ bỏ.
Nhanh chóng chỉnh đốn lại cảm xúc của mình, cô ta bình phục cảm xúc rồi đột nhiên nói: “Em có thể hỏi anh một chuyện không? Em hi vọng anh có thể trả lời thật lòng.”
“Em nói đi.”
“Sao anh lại đột nhiên muốn đưa em rời đi, là vì Nam Khuê sao?”
Nam Khuê không ngờ Phương Thanh Liên sẽ hỏi vấn đề này, cô đột nhiên ngẩng đầu nhìn Lục Kiến Thành.
Nhưng cô nhanh chóng thu ánh mắt mình lại.
“Đúng.”
Lục Kiến Thành nhanh chóng trả lời, Nam Khuê có chút ngẩn người.
Nhưng trong lòng cô lập tức hiểu rõ, nâng môi cười nhạt một tiếng, cô đúng là ngu ngốc, những lời này sao có thể là thật được chứ?
Nam Khuê ơi Nam Khuê, đã trải qua bao nhiêu lần, bị thương bao nhiêu lần rồi mà mày vẫn chưa học được gì sao?
Nghe là được rồi, đừng xem là thật.
Phương Thanh Liên ở đầu bên kia hận đến nghiến răng, quả nhiên là Nam Khuê, cô ta biết ngay là Nam Khuê mà.
Con khốn chết tiệt này, cô ta tuyệt đối sẽ không để cô được như ý.
Biết Nam Khuê đang ở gần điện thoại, Phương Thanh Liên cố ý cao giọng: “Còn một vấn đề nữa, chỉ cần anh trả lời thật, không cần anh ép em cũng sẽ ngoan ngoãn ra nước ngoài, cũng sẽ không tiếp tục quấy rầy anh.”
“Được.”
“Kiến Thành, anh vẫn yêu em sao?”
Sau khi cô ta hỏi xong, hai bên điện thoại đều yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe rõ được tiếng thở của nhau.
Đêm càng khuya hơn.
“Thanh Liên, giữa chúng ta đã sớm kết thúc rồi.”
Lục Kiến Thanh nói xong, Phương Thanh Liên ở bên kia đã lệ rơi đầy mặt.
Kết thúc?
Sao lại có thể kết thúc được?
Rõ ràng mỗi ngày cô ta vẫn còn nhớ rõ mà.
“Một tiếng sau Lâm Tiêu sẽ tới đón em.”
Sau khi nói xong câu đó, Lục Kiến Thành cúp điện thoại.
Ánh mắt anh lại lần nữa nhìn Nam Khuê: “Ngoài chân ra còn chỗ nào lạnh nữa không? Anh giúp em ủ ấm.”
Nam Khuê lắc đầu, không nói lời nào.
Anh hỏi cô còn lạnh chỗ nào nữa sao?
Đương nhiên là tim rồi.
Trái tim cô bây giờ toàn là hơi lạnh, vô cùng lạnh, lạnh đến mức chỉ cần lại gần chút cũng cảm thấy lạnh lẽo.
Lục Kiến Thành vén chăn lên đi xuống cuối giường, lúc chân nhỏ của Nam Khuê bị anh nâng lên, cô không chút suy nghĩ mà lập tức rụt lại.
“Làm gì vậy?” Đôi mắt to tròn của cô nhìn anh chằm chằm.
Lục Kiến Thành nắm chặt chân cô: “Không phải chân em lạnh sao, anh sẽ sưởi ấm cho em.”
“Không cần anh dùng cách này.”
Kiểu bố thí như thế này cô chịu không nổi, cô cũng không muốn.
“Anh nguyện ý làm như thế này, anh muốn làm thế này.”
Đôi mắt đen của Lục Kiến Thành nhìn cô chằm chằm, Nam Khuê bị anh nhìn đến run rẩy, ánh mắt cô từ từ nhìn sang chỗ khác, thôi, anh muốn thì kệ anh đi!
Đôi chân nhỏ lạnh lẽo của Nam Khuê được anh nắm chặt.
Không thể không nói bàn tay của anh rất ấm áp, lúc anh chạm vào, cô lập tức cảm nhận được độ ấm.
Dưới sự sưởi ấm của anh, hai chân cô nhanh chóng hết lạnh.
Chân cô nhanh chóng ấm lên, chân ấm, cơ thể cũng nhanh chóng ấm áp, người cũng cảm thấy thoải mái hơn.
“Được rồi, tôi đã ấm.” Nam Khuê nhìn anh, thấp giọng nói.
Lục Kiến Thành không dừng lại, anh vẫn giữ nguyên tư thế: “Sưởi thêm chút nữa, thân thể ấm thì mới dễ chịu được.”
Thêm một lúc nữa Lục Kiến Thành mới buông cô ra đi rửa tay.
Lúc này bữa ăn khuya đã được chuẩn bị xong, Nam Khuê lắc đầu: “Tôi không muốn ăn.”
Lục Kiến Thành nhớ đến sự lạnh lẽo khi bế cô ban nãy thì không nhịn được tức giận, giọng nói cũng cao hơn: “Nam Khuê, dù thế nào đi chăng nữa cũng không được lấy thân thể mình ra làm trò đùa.”
Nam Khuê quật cường nhìn anh.
“Mỗi người đều có lựa chọn riêng của mình, anh có thể chọn nhốt tôi ở đây, tôi cũng có thể chọn không ăn cơm. Trong lòng anh, không ăn cơm sẽ khiến cơ thể đói đến chết, nhưng trong lòng tôi, so với việc bị nhốt ở nơi này, trải qua cuộc sống bị giam cầm thì tôi tình nguyện chết sau đó được tự do bay đi, đối với tôi mà nói, bây giờ tự do là điều quan trọng nhất.”
“Lục Kiến Thành, tôi đã nói tôi nhất định phải ly hôn, anh không ngăn tôi được.”
“Hoặc tôi chết, hoặc để tôi đi, anh chỉ được chọn một.”
Nam Khuê nói xong, lập tức cô cảm thấy không khí xung quanh mình lạnh đi nhiều.
Không biết có phải do tức giận không, toàn thân Lục Kiến Thành run rẩy, hai mắt đỏ hồng nhìn cô: “Nam Khuê, em nghĩ như vậy sao?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!