Hoắc Ti Yến nghe xong, mặt tối lại.
Nhưng anh ấy vẫn nhẹ giọng dụ dỗ: “Bộ váy này rất đẹp mà, rất xứng với sắc đẹp của em, nghe lời anh, mặc bộ này.”
Giọng nói bất mãn của Lâm Niệm Sơ càng cao hơn: “Ngoài câu sắc đẹp còn nghe được ra thì bộ váy này đẹp mắt chỗ nào chứ, kiểu dáng xấu muốn chết, Hoắc Ti Yến, tốt xấu gì em cũng là một minh tinh, có rất nhiều người chú ý, nếu em mặc kiểu váy này ra ngoài thì sao còn mặt mũi gặp người chứ!”
“Anh thay bộ khác cho em được không?” Lâm Niệm Sơ nhẹ nhàng năn nỉ.
Hoắc Ti Yến cảm thấy Lâm Niệm Sơ nói có lí, anh ấy nhanh chóng tìm kiếm lại những bộ khác của cửa hàng trong trí nhớ của mình.
Kết quả chính là những bộ khác ít nhiều gì đều hở một chút.
Cái thì thấp cổ, cái thì bên hông chỉ là một lớp ren mỏng, còn có bộ lại theo phong cách đáng yêu gợi cảm.
Cho nên Hoắc Ti Yến không đồng ý.
Lâm Niệm Sơ cũng không đồng ý, hai người giằng co.
Cuối cùng Hoắc Ti Yến nhìn cô ấy, uy hiếp nói: “Hiện tại trong phòng thử đồ không còn bộ nào khác ngoài bộ trên tay anh, em muốn mặc bộ này hay không mặc gì rồi anh dùng áo khoác ôm em về?”
Lâm Niệm Sơ: “…”
Cô ấy thừa nhận, cô ấy bị dọa sợ.
Cuối cùng cô ấy chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý, mặc bộ váy vô cùng bảo thủ mà Hoắc Ti Yến chọn cho mình.
Váy đen dài, không hở chút nào từ đầu đến chân.
Nhưng khi thấy Lâm Niệm Sơ mặc chiếc váy này, Hoắc Ti Yến lại lần nữa hối hận.
Rõ ràng là một bộ váy vô cùng đơn giản nhưng cô ấy mặc lại vô cùng đẹp, hơn nữa chiếc váy còn phác họa dáng người gợi cảm của cô ấy khiến người khác khó có thể rời mắt.
“Đi, về nhà.”
Lần này Hoắc Ti Yến kéo tay Lâm Niệm Sơ, không nói nhiều mà trực tiếp kéo cô ấy ra khỏi cửa hàng.
Nam Khuê ở bên kia xách theo mấy cái túi, vừa ra khỏi cửa hàng muốn về nhà, kết quả lại gặp được Lục Nhu.
Mặc dù gặp nhưng cô không muốn phản ứng cô ta chút nào, chỉ muốn làm như không nhìn thấy.
Nhưng Lục Nhu lại xách theo mấy cái túi, cố ý nghênh ngang đi qua chỗ cô.
“Ôi chao, đây không phải là chị dâu sao? Sao gặp em mà cũng không chào hỏi một tiếng thế này?” Lục Nhu không để Nam Khuê vào mắt, trực tiếp châm chọc khiêu khích.
Nam Khuê lạnh lùng nhìn cô ta, căn bản không thèm nói chuyện với cô ta.
Lục Nhu càng bị chọc tức hơn: “Nói chuyện đi, không phải bình thường cô mau mồm lắm sao? Sao bây giờ lại yên lặng rồi?”
“Tránh ra, chó ngoan không cản đường.”
Lục Nhu lập tức bị lời này của cô chọc giận, cô ta nâng tay lên muốn đánh Nam Khuê.
Nam Khuê lạnh lùng nâng ánh mắt lên, trực tiếp giữ tay cô ta lại: “Lục Nhu, trước kia tôi nể cô nên mới cho cô cơ hội khiêu khích tôi, bây giờ cô nghe rõ đây cho tôi, từ nay về sau tôi sẽ không để cô bắt nạt tôi nữa, cũng sẽ không để cô muốn làm gì tôi cũng được nữa.”
“Cô tốt nhất nên sống tử tế cho tôi, đều là chỗ quen biết, tôi không muốn đến lúc nào đó cô phải khóc vì hối hận đâu.”
Ai ngờ Lục Nhu nghe Nam Khuê nói xong thì lại giống như nghe được chuyện cười vậy.
Cô ta một tay ôm bụng, một tay chỉ về phía Nam Khuê, cười không thở ra hơi.
“Ha ha, khiến tôi hối hận?”
“Nam Khuê, hôm nay cô ra đường không soi gương sao, cô dựa vào điều gì vậy? Nếu như không phải ngày trước có ông nội thì cô cho rằng người có một người cha nghiện cờ bạc như cô có thể gả cho anh Kiến Thành sao, còn cả gia cảnh nghèo nàn đến mức bốc mùi kia của cô nữa, nếu như không phải vì cứu ông nội một mạng thì đến xách giày cho nhà họ Lục cô cũng không xứng đầu.”
“Cô nên biết điều một chút thì hơn, tôi khuyên cô tốt nhất nên ngoan ngoãn nhường vị trí thiếu phu nhân nhà họ Lục ra đi, vị trí đó là của chị Thanh Liên, ngoài chị ấy ra, không ai xứng với vị trí đó cả.”
Nam Khuê cười lạnh.
Cô thật sự không nghĩ rằng ngay cả bây giờ Lục Nhu vẫn là em gái nhỏ mê muội Phương Thanh Liên, vẫn luôn ủng hộ Phương Thanh Liên.
Nhưng không thể không nói sự ủng hộ này của cô ta khiến người khác rất cảm động.
“Nói thật tôi có chút hâm mộ Phương Thanh Liên vì có một người em gái lúc nào cũng ủng hộ mình như cô.”
“Đương nhiên, trong lòng tôi, chị Thanh Liên là người duy nhất xứng đáng với tình yêu của anh tôi, cô căn bản không thể thay thế được chị ấy.”
“Vậy thì cô sai rồi, tôi chính là tôi, tôi chưa từng nghĩ đến chuyện thay thế ai hết, hơn nữa cô cũng không thể quyết định thay cho anh họ cô được, tôi là vợ của anh ấy, đây là sự thật không ai có thể thay thế được.”
Nam Khuê luôn che giấu việc hai người ly hôn.
Lục Nhu không biết mà đã lớn lối như vậy, nếu như cô ta biết bọn họ đã ly hôn thì không biết sẽ kiêu căng thành cái dạng gì.
“Nam Khuê, tôi nói cho cô biết, cô đừng đắc ý, không lâu nữa vị trí kia sẽ là của chị Thanh Liên thôi.”
“Cô cho rằng chị Thanh Liên ra ngoài là đã thua sao? Sẽ không, chị ấy nhất định là người chiến thắng cuối cùng, chúng ta cứ đợi đó mà xem.” Ánh mắt và vẻ mặt của Lục Nhu vô cùng đắc ý.
Nam Khuê không rảnh mà quan tâm đến cô ta, vẫn cất bước rời đi.
Lục Nhu tức giận nhìn theo, nhưng lại không có cách ngăn Nam Khuê lại.
Ngay lúc Nam Khuê đi ngày càng xa, đột nhiên cô ta kêu to: “Nam Khuê, lần này anh tôi ra nước ngoài đi công tác, cô không nghĩ anh ấy sẽ đi gặp chị Thanh Liên sao?”
Quả nhiên bước chân của Nam Khuê dừng lại.
Lục Nhu thấy vậy thì lập tức tranh thủ cơ hội: “Cô đoán xem giữa họ sẽ xảy ra chuyện gì?”
Thấy phòng tuyến tâm lí của Nam Khuê hơi lung lay, Lục Nhu tiếp tục nói: “Thậm chí bọn họ có thể làm lành như lúc đầu hay không?”
Nam Khuê thừa nhận, từ khi Lục Kiến Thành nói muốn ra nước ngoài, cô đã nghĩ đến chuyện này, cũng đã lo về chuyện này.
Nhưng lúc này, khi Lục Nhu nói ra mọi chuyện, cô bỗng nhiên cảm thấy bình tĩnh.
Vì cô phát hiện bản thân có lo lắng cũng vô dụng.
Như vậy thì không bằng cô bình tĩnh chờ đợi vẫn hơn.
Nam Khuê xoay người, đôi mắt đen nhánh nghiêm túc nhìn Lục Nhu: “Có thể những gì cô nói là đúng, bọn họ có thể sẽ gặp nhau, cũng có thể ở bên nhau, nhưng tôi tin tưởng Kiến Thành.”
“Ha…” Lục Nhu cười lạnh: “Nam Khuê, chẳng lẽ cô không biết thứ không thể tin nhất chính là lời của đàn ông sao?”
“Nhưng anh ấy là anh của cô.”
“Anh tôi thì sao? Tôi vẫn còn muốn nói cho cô biết, tin lời đàn ông thì heo mẹ cũng có thể leo cây. Hơn nữa bác trai tôi vốn đã có gen ngoại tình, anh ta là con trai của ông ta, cô cứ như vậy mà tin tưởng anh ta có thể kiềm chế được sao?”
Nam Khuê hít sâu một hơi, gật đầu, kiên định nói.
“Đúng, tôi tin, tôi tin Lục Kiến Thành, cũng tin chồng tôi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!