“Đã làm xong thủ tục xuất viện cho em rồi, lúc nào cũng có thể đi ra ngoài.”
Để lại những lời này, Lục Kiến Thành rời khỏi phòng bệnh.
Bóng lưng của anh, cao ngạo và kiên quyết.
Hầu như không có một chút lưu luyến hay luyến tiếc gì.
Nhìn bóng lưng anh, Phương Thanh Liên cười khổ.
Càng xa càng tốt?
Haha, đó là những gì anh muốn.
Được rồi, cô ta sẽ thành toàn cho anh.
Lúc này, có ai đó gõ cửa và sau đó có hai người phụ nữ trung niên và hai người đàn ông trung niên đi vào.
Bọn họ cung kính đứng trước mặt Phương Thanh Liên: “Cô Phương, chúng tôi được Lục tiên sinh mời đến để chăm sóc cho cô, cô có nhu cầu gì có thể nói với chúng tôi.”
Với sự giúp đỡ của hai người phụ nữ, Phương Thanh Liên ngồi xe lăn.
Sau đó, ra khỏi bệnh viện và trở về nhà.
Thế nhưng, vừa đến phòng ngủ, Phương Thanh Liên lập tức đuổi mấy người ra khỏi phòng.
Khóa cửa lại, cô ta ở một mình trong phòng.
Sau đó trượt xe lăn vào phòng tắm, xả một bồn nước lớn.
Khi nước được xả đầy, cô ta cố gắng đứng dậy và cố gắng bước vào bồn tắm.
Không có người khác hỗ trợ, động tác của cô ta có vẻ rất vất vả, nhưng may mắn chân cô ta không phải không thể cử động, chỉ là khả năng cử động rất yếu.
Sau một lúc vật vã, rốt cục Phương Thanh Liên cũng tự mình bước vào bồn tắm.
Sau đó, cô ta lấy con dao đã chuẩn bị từ trước, cắn răng, dùng sức cắt mạnh trên cổ tay mình.
Ngay lập tức, cổ tay cô ta chảy máu như mưa.
Một giọt, hai giọt;
Một dòng, hai dòng.
Máu đỏ tươi nhỏ từng giọt vào bồn tắm.
Nhìn thấy từng giọt máu nhỏ đỏ tươi nhỏ giọt trong nước, bắn tung tóe thành từng đóa hoa nhỏ, Phương Thanh Liên nhếch môi, cười yếu ớt.
Rất tốt, đây chính là hiệu quả cô ta muốn, đã đạt được rồi.
Cô ta biết, Lục Kiến Thành mềm lòng.
Con người anh, nhìn có chút lạnh lùng, thật ra bên ngoài lạnh bên trong nóng, chỉ cần anh nhìn thấy những thứ này, nhất định sẽ mềm lòng.
Anh sẽ không để cô ta chết đâu.
Chắc chắn là không.
Máu tươi càng chảy càng nhiều, Phương Thanh Liên cúi đầu nhìn, trong bồn tắm đã nhuộm đỏ một bồn máu.
Nhìn bồn máu, cô ta mỉm cười hài lòng.
Sau đó đưa tay, cầm lấy điện thoại di động, cố ý quay một đoạn video nhỏ về phía mình.
Kiến Thành, em yêu anh, nếu sự ra đi của em là những gì anh muốn, thì anh yên tâm, dù khó khăn thế nào, em cũng sẽ thành toàn cho anh.
Kiến Thành, em yêu anh, tình yêu sẵn sàng cho đi tất cả mọi thứ, sẵn sàng dùng tính mạng của mình để thành toàn cho anh.
Kiến Thành, chúc anh và Nam Khuê hạnh phúc, vĩnh biệt!
Phương Thanh Liên cố ý lơ đãng để lộ vết máu trên cổ tay cô và máu trong bồn tắm.
Nói xong, điện thoại di động của cô đập vào bồn tắm.
Và cô, nhắm mắt lại, lặng lẽ nằm trong bồn tắm.
Nước trong bồn tắm đã lạnh.
Rất lạnh rất lạnh.
Cơ thể của cô ta cũng đã chảy rất nhiều máu, sức lực tiêu hao nghiêm trọng.
Đặc biệt khó chịu.
Tuy nhiên cô ta không sợ.
Cô ta muốn đánh cuộc, đánh cuộc anh sẽ đến, đánh cuộc anh nhất định sẽ cứu cô ta, đánh cuộc anh không nỡ để cô ta chết.
/Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất./
Lúc Lục Kiến Thành nhận được điện thoại, vừa ký hợp đồng xong, là chuyện quan trọng nhất để tới nơi này.
Đột nhiên, wechat chợt lóe lên, hiển thị có tin nhắn mới từ Phương Thanh Liên.
Nhàn nhạt nhìn thoáng qua, anh thu hồi điện thoại di động, không mở ra.
Kể từ khi nói rõ tất cả mọi thứ, thì không nên dây dưa quá nhiều.
Như vậy đối với ai cũng không tốt, càng không công bằng đối với Khuê Khuê.
Anh đã làm cho Khuê Khuê bị tổn thương một lần, không thể làm cho Khuê Khuê buồn hơn nữa.
Tuy nhiên, mười phút sau, điện thoại của Lục Kiến Thành dồn dập vang lên.
Anh trả lời: “Alo.”
“Lục tiên sinh, chúng tôi là người anh tìm đến chăm sóc cô Phương, nhưng mà cô Phương này rất kỳ quái, cô ta vừa về nhà thì đuổi tất cả chúng tôi ra ngoài, chỉ có một mình cô ta ở trong phòng.”
“Kỳ lạ hơn, nước trong phòng cứ chảy, chảy rất nhiều, tất cả đều chảy ra ngoài. Tôi nhìn vào bên trong phòng ngủ tất cả đều là máu, đều là máu.”
“Lục tiên sinh, anh nói xem, không phải cô Phương xảy ra chuyện gì chứ!
Nghe được điều này, Lục Kiến Thành lập tức mở WeChat ra.
Khi nhìn thấy đoạn video do Phương Thanh Liên gửi tới, anh kinh ngạc, cả người đều là ngây ngốc.
Tự tử.
Anh không nghĩ tới, cô ta lại tự sát ở nhà.
Chẳng lẽ là bởi vì anh nói một câu “Càng xa anh càng tốt”?
Lên xe, Lục Kiến Thành xông thẳng tới nhà Phương Thanh Liên.
Đến cửa, anh trực tiếp ra lệnh: “không quan tâm gì hết, trực tiếp cạy cửa cho tôi.”
Cạy xong tất cả cửa, Lục Kiến Thành đi vào phòng tắm, toàn bộ phòng tắm đã đầm đìa.
Phương Thanh Liên lẳng lặng nằm trong bồn tắm, máu tươi trên cổ tay vẫn nhỏ từng giọt từng giọt vào bồn tắm.
Toàn bộ bồn tắm đều là máu, trong phòng nồng nặc mùi máu tươi.
“Thanh Liên. Thanh Liên, tỉnh dậy đi! ”
“Phương Thanh Liên, trả lời anh, mau trả lời anh.” Lục Kiến Thành gọi lớn.
Nhưng người trong bồn tắm đã không có bất kỳ phản ứng.
Lục Kiến Thành đi về phía trước vỗ mặt cô ta, sau đó vừa tắt nước trong bồn tắm, vừa ôm cô ta lên, đồng thời hét lớn: “Xe cứu thương, mau gọi xe cứu thương đi.”
Xe cứu thương đến rất nhanh, Lục Kiến Thành lập tức đặt cô ta lên cáng.
Toàn thân anh đều là máu, máu chảy theo quần áo của anh, tích tích tích tích chảy xuống.
Cảnh tượng cực kỳ nhếch nhác.
Nhân viên y tế hét lên: “Anh có đi không?”
“Anh…”
Ngay khi Lục Kiến Thành chuẩn bị lên xe, điện thoại di động của anh vang lên.
Vừa nhìn, là Nam Khuê gọi tới.
Anh mừng rỡ, không chút do dự, lập tức bắt điện thoại: “Khuê Khuê…”
Ai ngờ, bên kia lại truyền đến giọng nói của một người đàn ông: “Tôi không phải vợ anh.”
Lục Kiến kinh ngạc, khoảnh khắc đó, ngay cả tim đập cũng muốn nhảy ra. Anh siết chặt điện thoại, cả người trở nên u ám và đáng sợ: “Anh là ai? Tại sao điện thoại di động của vợ tôi lại ở trong tay anh?”
“Cái này anh không cần biết, anh chỉ cần biết, nếu như muốn vợ mình sống sót, dựa theo yêu cầu của tôi, ngày mai chín giờ sáng, chuẩn bị tốt năm ngàn vạn để chuộc mạng cô ta, nếu không, vợ anh sẽ không còn.”
“Nghe rõ ràng, năm ngàn vạn, ông đây muốn tiền mặt, thời gian tôi cho anh rất dư dả, một xu cũng không được thiếu.”
“Nếu dám báo cảnh sát, ông đây trực tiếp xé vé, để cho anh cả đời cũng không gặp được vợ mình nữa.”
Nói xong, căn bản không cho Lục Kiến Thành cơ hội suy nghĩ, trực tiếp cúp điện thoại.
Cúp điện thoại, bên tai bỗng nhiên yên tĩnh, ngay cả một cây kim rơi trên mặt đất cũng có thể nghe thấy.
Nhưng mà, trong đầu Lục Kiến Thành lại vô cùng ồn ào.
Đầu của anh cũng đột nhiên trở nên đặc biệt tỉnh táo.
Anh nghe thấy gì?
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!