“Không, em không đồng ý.” Phương Thanh Liên kịch liệt phản đối.
Lục Kiến Thành lại hoàn toàn không nghe cô nói, giọng điệu vô cùng nghiêm khắc: “Phương Thanh Liên, cô nghe cho kỹ, bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn.”
“Thứ nhất, nghe tôi, chấp nhận sắp xếp phẫu thuật. Thứ hai, tôi ngay lập tức gửi cô trở lại nước ngoài, sẽ không bù đắp cho cô bất cứ thứ gì. Cô có ba phút để suy nghĩ về nó.”
“Không.” Phương Thanh Liên vẫn lắc đầu: “Em không chọn, em không chọn.”
Lục Kiến Thành xoay người nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt trở nên u ám, cả người toát ra hơi thở lạnh như băng.
Không còn một chút ấm áp nào.
Tuyết ngoài cửa sổ càng rơi xuống càng dày đặc.
Toàn bộ thành phố dường như bị tuyết bao phủ, một mảnh trắng.
Trong mắt Lục Kiến Thành, cũng trắng xoá.
Vừa rồi, trong đầu anh vẫn luôn suy nghĩ một hình ảnh, anh nghĩ đến dạng vẻ lưu luyến của Khuê Khuê.
Rõ ràng không muốn anh rời đi như vậy, nhưng vẫn buông tay anh ra, bảo anh mau đi rồi nhanh trở về.
Cho nên, anh phải tốc chiến tốc thắng.
Phải giải quyết càng sớm càng tốt tất cả mọi thứ liên quan đến Thanh Liên.
Chỉ có như vậy mới có thể không làm tổn thương Khuê Khuê.
Ba phút sau, Lục Kiến Thành xoay người nhìn về phía Phương Thanh Liên: “Nghĩ xong chưa? Chọn cái nào?”
“Được, em đồng ý phẫu thuật càng sớm càng tốt.”
Cuối cùng, Phương Thanh Liên thỏa hiệp.
“Anh đã đồng ý với em, một tuần sẽ đến thăm em một lần, vậy thì nhân dịp hôm nay đi, em đói bụng, ăn một bữa khuya với em đi.”
Lục Kiến Thành rũ mắt xuống, gật đầu.
Chẳng bao lâu, có người đã gửi đến một bữa ăn khuya.
Bữa ăn khuya rất tinh xảo, Phương Thanh Liên bình tĩnh cầm đũa lên nếm thử vài miếng.
Nhận thấy Lục Kiến Thành không ăn, cô ta ngẩng đầu hỏi: “Anh không ăn sao?”
“Tôi không đói, cô ăn đi.”
“Được.”
Ăn xong, Phương Thanh Liên bình tĩnh nhìn Lục Kiến Thành: “Cảm ơn anh có thể ở lại với em, chỉ cần tất cả thích hợp, em sẽ phối hợp với bác sĩ phẫu thuật.”
“Em biết, trái tim của anh không ở chỗ này, anh đang vội muốn trở về, nếu đã như vậy, em giữ lại anh cũng không có ý nghĩa gì, anh về đi.”
Nói xong, cô ta đột nhiên đẩy xe lăn về phía Lục Kiến Thành, ôm lấy anh từ phía sau.
Ngay khi Lục Kiến Thành đưa tay định đẩy cô ta ra, Phương Thanh Liên đã nhanh chóng buông anh ra: “Đi đi, bây giờ em sẽ không giữ anh lại!”
Lục Kiến Thành nhìn cô ta, rồi xoay người rời đi.
Khi bước khỏi bệnh viện, bên ngoài tuyết rơi đến đóng băng.
Anh đi đến chỗ Nam Khuê, đã đêm khuya.
Trong chăn rất ấm áp, anh ôm lấy cô, chìm vào giấc ngủ.
Buổi sáng, Nam Khuê thức dậy trong một vòng tay ấm áp.
Nhìn thấy Lục Kiến Thành, khóe miệng cô lập tức nở một nụ cười nhàn nhạt.
Thấy anh còn đang ngủ say, Nam Khuê rón rén bước xuống giường, sau đó vào bếp nấu sủi cảo làm bữa sáng.
Tuy rằng tài nấu nướng của cô không được tốt lắm, nhưng loại đồ làm sẵn này, cô chỉ là nấu một chút thì vẫn làm được.
Lục Kiến Thành ngửi thấy mùi thơm.
Đưa tay sờ sờ, không sờ được sự mềm mại như tưởng tượng, anh lập tức mở mắt ra, sau đó bước ra khỏi phòng ngủ.
Bữa sáng của hai người vừa ăn được một nửa, Lâm Tiêu đã tới, còn mang theo một đống văn kiện.
Ăn sáng xong, Nam Khuê đã sửa sang lại quần áo anh sẽ mặc.
“Hôm nay anh không đến công ty, ở nhà với em.” Lục Kiến Thành nói.
Nam Khuê tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy anh: “Kiến Thành, anh có lòng này, em đã rất vui. Lâm Tiêu đã tìm đến nhà, chắc là có chuyện rất quan trọng, em thừa nhận, em rất muốn anh có thể ở cùng với em nhiều hơn, nhưng em cũng không muốn làm chậm trễ công việc của anh.”
“Hơn nữa, so với ở bên anh nhất thời, thứ em muốn có chút xa xỉ.”
“Xa xỉ cỡ nào?” Ánh mắt anh nghiêm túc hỏi.
“Em muốn cả một đời.”
“Vậy vẫn chưa đủ xa xỉ.” Lục Kiến Thành nói: “Bởi vì, thứ anh muốn cho em chính là đời đời kiếp kiếp.”
Sau khi Lục Kiến Thành rời đi, Nam Khuê nghỉ ngơi một chút, sau đó đi giặt quần áo hai người đã thay.
Bởi vì quần áo của anh tương đối đắc, chủ yếu được đặt làm riêng thủ công, vì vậy Nam Khuê ngâm trong nước ấm trước.
Nếu như không phải cô tự tay đi giặt quần áo của anh, dù thế nào cô cũng sẽ không nghĩ tới cảnh tượng này sẽ xuất hiện ở trước mắt mình.
Dấu môi.
Khi nhìn thấy dấu môi phía sau áo của anh, tay Nam Khuê run rẩy.
Cả người cô đứng ở nơi đó, mà đầu trống rỗng.
Giây phút kia, cô bỗng nhiên không biết mình đang nghĩ cái gì.
Cũng không biết mình nên nghĩ như thế nào.
Chỉ biết là trời lạnh.
Toàn thân đều rất lạnh.
Rõ ràng cửa sổ đã đóng rồi, cả căn phòng kín không kẽ hở, nhưng cô lại cảm giác có một cơn rét lạnh từ đáy lòng dâng lên, từng chút từng chút chiếm đóng trong lòng cô.
Tuy rằng, cô hết lần này đến lần khác tự nhủ phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
Không thể suy nghĩ lung tung.
Nhưng làm thế nào cô có thể không nghĩ về nó chứ?
Bây giờ nghĩ lại, có vẻ như tất cả mọi thứ đã được giải thích.
Thảo nào dạo này anh luôn đi công tác, đi nước ngoài
Trách không được khi anh ở cùng với cô, bất kể có đang vui vẻ thế nào, giữa hai hàng lông mày cũng sẽ có một chút sầu muộn.
Cả năm cuộc gọi, chính là đêm hôm qua, có một người nào đó đã gọi cho anh.
Thậm chí buổi sáng thức dậy, trên người anh vẫn còn lưu lại một ít mùi hương thuộc về phụ nữ.
Nam Khuê nắm chặt quần áo của anh, khi ngửi thấy mùi nước hoa đặc trưng của phụ nữ, cô không còn cách nào khác để lừa dối mình nữa.
Thì ra, đã sớm có đủ loại dấu vết.
Trước đây, là cô không dám nghĩ.
Cũng là cô không muốn nghĩ.
Tuy nhiên, tại thời điểm này, khi tất cả mọi thứ được bóc ra trần truồng bày ra trước mắt, tất cả mọi thứ có vẻ không thể che giấu được nữa.
Cô đã sai, đó là một sai lầm lớn.
Bây giờ nghĩ lại, ngay cả giọng nữ yếu ớt mà cô nghe được trong điện thoại lúc trước, cũng đều là thật!
Anh đã nói dối cô.
Thật hao tốn sức để lừa dối cô.
Còn cô thì sao, lại thực sự đã tin điều đó một cách ngu ngốc.
“Nam Khuê ơi Nam Khuê, mày thật sự là kẻ ngốc ngốc nghếch nhất trên đời này, anh ấy nói cái gì, mày cũng chưa từng có chút nghi ngờ nào, nhưng mà, mày vẫn bị lừa.”
Nắm lấy bộ quần áo kia, Nam Khuê cười không được, mà cũng khóc không xong.
Cô không biết trong lòng mình đang thế nào gì.
Khó chịu? Đau buồn?
Hay là sụp đổ?
Chỉ là trái tim kia, chợt yên lặng xuống.
Uổng phí cô cho rằng khoảng thời gian này là thời gian hạnh phúc nhất, lãng mạn nhất trong cuộc đời cô, thì ra tất cả đều là ảo giác.
Cô giống như một trò đùa, một trò đùa lớn, bị anh ấy lừa dối.
“Lục Kiến Thành, sao anh có thể?”
“Em tin anh như vậy, tại sao? Sao anh lại nói dối em?”
Lần này, cô không khóc.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!