Tuy đã chuẩn bị tâm lý đầy đủ rồi, thế nhưng khi thật sự đứng trước cánh cửa đó, trong lòng Nam Khuê vẫn rất hụt hẫng.
Một loại cảm giác nghẹt thở cứ hung hăng ghìm chặt cổ cô.
Cô cố gắng khống chế bản thân lại, cô vươn tay mở cánh cửa đó ra. Lọt vào tầm mắt chính là Quý Dạ Bạch đang ngồi trên ghế làm việc.
Nhìn thấy Nam Khuê, anh ấy lập tức bước qua ân cần hỏi: “Cô làm sao vậy? hôm nay tôi vẫn luôn tìm cô, tôi gọi biết bao nhiêu cuộc điện thoại mà không có ai nghe.”
Nam Khuê ngẩng đầu, phóng ánh mắt sắc bén, lạnh lùng như đao qua: “Anh tìm tôi làm gì? Tôi không cần sự đồng tình của anh, càng không cần lời xin lỗi của anh.”
“Quý Dạ Bạch, tôi nói cho anh biết, cho dù anh có nói ba hoa trời đất, nói hối hận không kịp thì tôi cũng không tha thứ cho anh đâu.”
Khi nói chuyện, cô ném mạnh một phong thư lên bàn làm việc trước mặt Quý Dạ Bạch.
“Thư từ chức?” Khi nhìn ba chữ trên phong thư, Quý Dạ Bạch có chút giật mình.
Qua một lúc, anh ấy cũng không phản ứng lại, sững người nhìn Nam Khuê: “Từ chức? Tôi nhớ cô từng nói bệnh viện này là ước mơ của cô, tại sao đột nhiên lại từ chức?”
“Đột nhiên sao?” Nam Khuê nhìn anh ấy một cách căm ghét. “Quý Dạ Bạch, tiếc cho tôi từng nghĩ anh là một chính nhân quân tử, cho rằng anh là một bác sĩ y đức cao thượng, nhưng anh không xứng. Đêm hôm đó…”
Nghĩ đến đây, trái tim Nam Khuê đau như vừa bị dao chém vậy: “Rõ ràng anh có thể nhận ra tôi, tôi cũng cố gắng giải thích rồi, tôi là Nam Khuê, tôi không phải người khác, tôi có bạn trai, nhưng anh vẫn không bỏ qua cho tôi.”
“Tên tiểu nhân vô liêm sỉ như anh, tôi sẽ không để anh được như ý đâu, hạnh phúc của tôi đã bị anh phá hoại rồi, nhưng tôi sẽ không lại để anh huỷ hoại những cô gái khác đâu.”
“Chỉ cần có một chút cơ hội, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho anh đâu, tôi se theo đuổi chính nghĩa của tôi.”
Nói rồi, Nam Khuê bắt đầu móc điện thoại ra. Lúc này cho dù Quý Dạ Bạch có chậm chạp cũng hiểu được ý tứ trong những lời cô vừa nói rồi.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
Dựa vào ưu thế chiều cao, anh ấy tiến lên trước một bước đã cướp được điện thoại trong tay Nam Khuê đi: “Cô làm gì đấy?”
“Đương nhiên là báo cảnh sát bắt cái tên xấu xa như anh.” Nam Khuê hung hăng trợn mắt nhìn Quý Dạ Bạch.
“Ha…” Quý Dạ Bạch nhẹ nhàng nhếch môi cười: “Cô còn chưa làm rõ mọi chuyện đã báo án bắt tôi rồi, không sợ cảnh sát sẽ quy cho cô tội báo án giả sao.”
“Tôi đã tìm hiểu rất rõ ràng.”
Quý Dạ Bạch cười lạnh: “Rõ ràng? Đến việc tôi có chạm vào cô hay không cũng không biết, còn dám nói bản thân biết rõ?”
Vừa nói xong, bất ngờ Nam Khuê sững người lại: “Anh nói cái gì? Anh nói lại lần nữa.”
Bây giờ suy nghĩ cẩn thận lại, cô mới phát hiện mình thật sự đã sơ sót bỏ qua rất nhiều manh mối.
Hôm đó, sau khi cô xô vào tường thì đã ngất xỉu rồi. Cộng thêm sau khi tỉnh lại, trên người cô chỉ mặc một bộ đồ ngủ mát mẻ, mà anh ấy đang quấn chăn bông nằm cách đó không xa.
Cô đã quá sợ hãi và lo lắng rồi, đặc biệt là vì trong phòng đó có đủ loại dấu hiệu, thế nên cô đương nhiên mới cho rằng anh ấy đã làm những chuyện thú tính trong lúc cô ngất đi.
Nhưng bây giờ khi nghĩ lại tỉ mỉ. Hình như cô thật sự bỏ qua một số tình tiết quan trọng.
Ví dụ nếu như thật sự phát sinh ra chuyện gì đó, tại sao trên người cô vẫn còn mặc một bộ đồ ngủ?
Ví dụ ngoại trừ trên cổ và cánh tay cô có vết máu bầm và vết sẹo ra thì những chỗ khác trên người không có bất cứ vết tích nào nữa.
Lại ví dụ, khi cô chạy từ quán rượu ra ngoài thì hình như trên người đích thực là không có nơi nào khó chịu.
Cả ngày nay cô vẫn luôn chìm đắm vào nỗi đau bị làm nhục, đúng thật là không có suy nghĩ lại cẩn thận.
Lúc này bình tĩnh lại một chút, đột nhiên cô có cảm giác trong lòng nở hoa vậy. Đặc biệt là nghe Quý Dạ Bạch vừa nói, cô thấy như vừa có giọt mật ngọt ngào nhỏ vào trái tim khô héo tĩnh mịch của mình vậy.
Trong phút chốc cả trái tim lại trở nên đỏ tươi trở lại, đập như có sức sống và sức mạnh mới.
Như vừa bắt được một tia ánh sáng, sau khi Nam Khuê ngẩn người ra thì giương đôi mắt kích động rớm lệ nhìn Quý Dạ Bạch: “Anh…? Những điều anh nói đều là thật sao?”
“Thật sự giữa chúng ta không phát sinh bất cứ chuyện gì? Anh cũng không làm những chuyện quá đáng với tôi đúng không?”
Nam Khuê vừa khóc vừa lắc đầu: “Không từ chức nữa.”
“Được.” Quý Dạ Bạch gật đầu: “Vậy tôi có thể rất nghiêm túc, rất cẩn thận mà nói với cô, sau khi cô ngất xỉu, tôi cũng ngất luôn, giữa chúng ta căn bản không phát sinh chuyện gì, thậm chí sau khi tỉnh lại tại sao lại thành cái dạng đó tôi cũng không biết rõ.”
“Nhưng tôi có thể nói với cô rằng, tôi không hề làm những chuyện không nên làm với cô, bây giờ cô còn muốn báo cảnh sát bắt tôi không?”
Nam Khuê lắc đầu, cả người vui sướng ngất ngây. Vốn dĩ cô cho rằng cuộc đời cô đã bị huỷ hoại, bị Quý Dạ Bạch triệt để huỷ hoại hoàn toàn rồi.
Không ngờ được còn có thể xoay chuyển như vậy, cô đang rất vui vẻ, thật sự đúng là quá vui rồi.
“Cảm ơn anh, Quý Dạ Bạch, cảm ơn anh đã nói sự thật với tôi.”
Lúc này cô rất muốn về nhà, muốn ôm lấy Lục Kiến Thành. Muốn nghiêm túc nói với anh, Kiến Thành, không có mấy chuyện đó nữa, em vẫn là em, em cũng vẫn là Khuê Khuê độc nhất vô nhị của anh.
Thậm chí cô muốn hét to nói với anh: “Kiến Thành, lần này hãy chúng ta ở bên nhau đi.”
Nam Khuê lấy điện thoại ra, lúc này cô mới phát hiện Lục Kiến Thành sắp khủng bố điện thoại cô rồi. Toàn bộ mười mấy cuộc gọi đều là anh liên tục gọi tới.
Không chỉ có các cuộc gọi nhỡ, còn có tin wechat và mấy tin nhắn anh gửi tới nữa.
“Khuê Khuê, em đi đâu rồi? Anh biết bây giờ em muốn yên tĩnh, anh cho em thời gian, nhưng ít nhất em phải nói cho anh biết em đang ở đâu, để anh biết em đang an toàn có được không?”
“Khuê Khuê, xin lỗi em, nhìn thấy em khóc thương tâm tới như vậy, gần như anh không dám nói, cũng không dám hỏi quá nhiều, anh sợ bản thân sẽ làm tổn thương em, thậm chí anh không dám dùng ba chữ ‘không để ý’ để hứa hẹn gì, anh sợ quá qua loa, càng sợ em cảm thấy những lời anh nói đều giả tạo, không thành thật.”
“Nhưng bây giờ anh mới biết mình sai rồi, Khuê Khuê, anh muốn chắc chắn nói với em, người anh cần là em, chỉ cần là em, không cần biết em trở thành dạng gì, cũng không cần biết em đã trải qua gì, em đều là Khuê Khuê của anh, cũng là người anh muốn nắm tay cùng nhau sánh bước cả đời này.”
“Khuê Khuê, quay về đi, được không?’
“Anh yêu em, cả ngày hôm nay anh đều ở nhà đợi em, bất luận khi nào em trở về thì anh cũng đều ở đây, Lục Kiến Thành yêu em.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!