Nam Khuê tỏ vẻ bất ngờ nâng mặt mình: “Hả? Tái sao? Có phải do sáng nay em đánh phấn lót dày quá nên hơi trắng không?”
“Khuê Khuê…” Lục Kiến Thành thở dài nhìn cô: “Em không biết nói dối đâu.”
Sau đó lại quay về chủ đề cũ: “Buổi sáng hôm nay lúc em ra cửa căn bản không trang điểm.”
“Thật sao? Vậy có lẽ em nhớ nhầm.”
“Cho nên? Vì sao sắc mặt lại kém như vậy?” Lục Kiến Thành lại vòng về câu hỏi ban nãy.
Lúc này Nam Khuê mới lên tiếng: “Cũng không có gì, chỉ là đồ ăn buổi trưa không quá hợp khẩu vị nên em ăn khá ít.”
Lục Kiến Thành xoa bụng cô, vô cùng đau lòng nói: “Là ai nói bây giờ hai người rồi nên sẽ không tùy hứng nữa, muốn làm một người mẹ tốt, một người mẹ gương mẫu. Mẹ kén ăn thì sau này bé con cũng sẽ kén ăn đấy!”
Rồi Lục Kiến Thành nói tiếp: “Vậy sau này anh sẽ để dì mang cơm trưa đến cho em.”
“Không cần, em cam đoan đây là lần cuối cùng, sau này em nhất định sẽ ngoan ngoãn ăn cơm, sẽ làm tấm gương tốt cho bé con!”
“Trước kia lúc không ăn cơm em cũng nói như vậy, kết quả đâu có lần nào em giữ lời đâu?” Lục Kiến Thành không quá tin tưởng lời hứa của Nam Khuê.
Nam Khuê buồn cười, cô đưa tay véo mặt anh, vừa nũng nịu vừa tỏ vẻ đáng thương.
“Ừm! Lục Kiến Thành, anh là đáng yêu nhất, em cam kết lần này em nhất định làm được.”
“Nhất định nhất định làm được, nếu như em không làm được, anh nói dì đến giám sát em cũng không muộn nha!”
Thấy cô vừa làm nũng vừa tỏ vẻ đáng yêu như vậy, Lục Kiến Thành vẫn mềm lòng, gật đầu đồng ý với cô.
“Chỉ một lần này thôi, lần sau không thể làm như vậy nữa.”
“Nếu có lần sau, anh…”
Nhưng Lục Kiến Thành còn chưa nói xong đã bị tay nhỏ của Nam Khuê chặn lại.
Lục Kiến Thành lập tức yên lặng không nói gì.
Nhiệt độ trong xe rất thích hợp.
Có lẽ do trưa không ngủ, cũng có thể do mang thai nên Nam Khuê nhanh chóng dựa vào ngực Lục Kiến Thành ngủ thiếp đi.
Xe vừa dừng lại, cô đã tỉnh lại.
“Ngủ ngon không? Em có muốn ngủ thêm chút nữa không?” Lục Kiến Thành dịu dàng hỏi.
“Không được.” Nam Khuê nói: “Chắc Họa Họa cũng sắp đến rồi.”
“Muộn hơn chúng ta mười phút nữa.”
Một bên khác, Đông Họa vô cùng khiếp sợ khi ngồi trong chiếc xe lớn sang trọng.
Nam Khuê nói bạn trai cô sẽ cho xe đến đón cô ấy, cô ấy sao cũng không ngờ rằng lại là một chiếc xe sang trọng số lượng có hạn.
Lúc này cô ấy ngồi trong xe với tư thế vô cùng nghiêm chỉnh, vô cùng cẩn thận, cũng vô cùng lo lắng.
Đến phòng ăn, nhân viên phục vụ mỉm cười dẫn cô ấy vào phòng bao đã được đặc biệt chuẩn bị.
Toàn bộ quá trình, trong lòng Đông Họa đều khiếp sợ.
Mặc dù cô ấy nghe nói bạn trai Nam Khuê rất có tiền, nghe nói là một phú nhị đại.
Nhưng cô ấy không ngờ người ta có tiền đến mức nào!
Những thứ này đã vượt ra khỏi sự nhận biết của cô ấy đối với người có tiền.
Mãi đến khi vào trong phòng, thấy Nam Khuê và Lục Kiến Thành, Đông Họa vẫn ngơ ngác.
Cả người đã rơi vào trạng thái hóa đá.
“Họa Họa, cậu đến rồi!” Nam Khuê đi đến, nhiệt tình nắm chặt tay cô ấy.
Sau đó dắt cô ấy đến bên cạnh mình rồi nhìn Lục Kiến Thành: “Kiến Thành, giới thiệu với anh một chút, đây chính là đồng nghiệp Đông Họa của em, cô ấy đã giúp em rất nhiều, mấy hôm nay may mà có cô ấy giúp đỡ.”
“Họa Họa, đây là bạn trai mình, Lục Kiến Thành.”
Hai người chào hỏi lẫn nhau.
Đông Họa lấy cớ đi vệ sinh, kéo Nam Khuê cùng đi luôn với mình.
“Khuê Khuê, anh ấy thật sự là bạn trai cậu sao?” Đến giờ Đông Họa vẫn cảm thấy không thể tin được.
“Ừm.” Nam Khuê gật nhẹ đầu: “Thật xin lỗi Họa Họa, không phải mình muốn giấu cậu, chủ yếu là mấy ngày trước chúng mình mới quyết định ở bên nhau, lúc trước mình và anh ấy…”
“Có quá nhiều khúc mắc với nhau, đến bây giờ chúng mình mới thông suốt.”
“Vậy là tốt rồi, Khuê Khuê, mình rất vui cho cậu.”
Khóe mắt Đông Họa hơi đỏ lên, cô ấy nhìn Khuê Khuê: “Thấy bạn trai cậu là mình yên tâm rồi, anh ấy hoàn toàn có thể bảo vệ cậu, cũng có thể cho cậu một cuộc sống đầy đủ, Khuê Khuê, cậu sẽ hạnh phúc.”
“Mình cũng không tiếp tục phải lo về những tin đồn nhảm kia nữa, cũng không cần phải để ý đến những người kia công kích cậu nữa, cô gái ngốc của mình, cuối cùng cậu cũng đợi được hạnh phúc rồi.”
“Thật tốt.”
Nói rồi Đông Họa tự mình khóc trước: “Thật là, sao mình lại có cảm giác như gả con gái vậy chứ!”
Nam Khuê đưa tay lau nước mắt cho cô ấy: “Đi vào đi, mình gọi những món cậu thích ăn rồi.”
“Được, vậy lát nữa mình sẽ không khách sáo đâu.”
Cơm nước xong xuôi, Lục Kiến Thành đi nhận điện thoại.
Nam Khuê đi nhà vệ sinh, trong phòng bao lập tức chỉ còn lại Đông Họa và Lục Kiến Thành.
Cúp điện thoại, Lục Kiến Thành nhìn Đông Họa: “Khuê Khuê đâu?”
“Cô ấy đi rửa tay rồi.” Đông Họa nói.
“Tôi đi tìm cô ấy.”
Nói rồi Lục Kiến Thành lười biếng để áo khoác trên khuỷ tay, sải bước đi ra ngoài.
Đông Họa hít sâu một hơi, mạnh dạn nói: “Anh Lục, có thể nói vài câu với anh được không?”
Lục Kiến Thành dừng bước, có chút bất ngờ nhìn Đông Họa, lạnh nhạt nói: “Cô là đồng nghiệp của Khuê Khuê, có chuyện gì vẫn nên nói trước mặt Khuê Khuê thì tốt hơn.”
Đông Họa: “…”
Nhận ra ý của anh là gì, Đông Họa không nhịn được mà bật cười: “Anh Lục quá lo lắng rồi, tôi không có chút hứng thú nào với anh hết!”
“Thật ra hôm nay tôi đúng là không phải đến đây vì để ăn cơm, chủ yếu tôi đến đây là để gặp anh một lần, có mấy câu tôi muốn nói với anh.”
Cô ấy lấy dũng khí rồi tiếp tục nói: “Nhất là những lời này, thật sự không thể nói với anh trước mặt Khuê Khuê được.”
Lục Kiến Thành xoay người lại, vẻ mặt thanh lãnh: “Cô nói đi!”
Nếu như biết bữa ăn tối nay sẽ xa hoa như vậy, lai lịch của anh lại lớn như thế, Đông Họa sẽ không đột nhiên đến ăn bữa cơm này, vì chuyện này vô cùng ảnh hưởng đến tính bình đẳng trong cuộc trò chuyện của cô ấy và anh.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!