“Mấy người là ai? Tôi không biết phu nhân mà các người đang nói là ai cả, buông ra…”
Nhưng Nam Khuê còn nói hết thì trên cánh tay đã truyền đến cảm giác đau đớn.
Sau đó cô lập tức ngất xỉu, cả người rơi vào trạng thái mất ý thưc.
Lục Kiến Thành đuổi xuống đến tầng một, anh điên cuồng đi tìm Nam Khuê, nhưng một lúc sau cũng không thấy cô đâu.
Anh gọi điện qua, nhưng căn bản không có ai nghe.
Gọi liên tiếp mấy cuộc điện thoại nhưng vẫn trong trạng thái không ai nghe.
Anh đoán có lẽ do cô tức giận, Lục Kiến Thành không chút do dự đi thẳng đến nhà cô.
Nam Khuê tỉnh lại trên giường của một căn phòng vô cùng xa hoa.
Cô xoa xoa đầu rồi đứng dậy đi ra ngoài cửa.
Nhưng chỉ vừa đi được một nửa, khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt, cô lập tức dừng bước.
“Là bà? Bà đưa tôi đến đây để làm gì?”
Nam Khuê nhìn Hạ Nhu, ánh mắt đều là sự tức giận.
“Cũng không có chuyện gì, chỉ là gần đây hơi cô đơn nên muốn tìm con tâm sự.”
“Đồ điên, ai muốn tâm sự với bà chứ?”
Hạ Nhu cũng không tức giận, bà ta vẫn dịu dàng cười như cũ: “Không tâm sự cũng được, vậy thì chúng ta nói chuyện đi, ngeh nói con và Kiến Thành sắp phục hôn?”
“Đây là chuyện của tôi và anh ấy, không liên quan đến bà.”
“Tiểu Khuê, dựa vào quan hệ của con và Dạ Bạch thì sao lại không liên quan đến dì dược chứ? Con đừng quên bây giờ trong bụng con còn có cả đứa nhỏ của Dạ Bạch, cháu của dì, con cảm thấy dì sẽ để cháu của mình lưu lạc ở bên ngoài sao?”
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi và Quý Dạ Bạch hoàn toàn trong sạch, không có quan hệ gì hết, đứa nhỏ trong bụng tôi cũng không phải của anh ta.” Nam Khuê gần như hét lên.
Dứt lời, cô đi ra ngoài.
Cuối cùng Hạ Nhu cũng không ngụy trang được nữa, sắc mặt bà ta lập tức thay đổi.
“Ngăn cô ta lại.”
Giọng nói bà ta trở nên lạnh lẽo, lập tức có người ngăn Nam Khuê lại.
“Bà biết hành động này của bà là gì không? Là nhốt người trái phép, tôi hoàn toàn có thể tố cáo bà.” Nam Khuê tức giận nhìn bà ta chằm chằm.
Hạ Nhu không quan tâm cười: “Tiểu Khuê, con yên tâm, dì sẽ cho con đi, nhưng trước khi con đi, dì muốn cho con xem thứ này một chút.”
“Tôi không xem.” Nam Khuê quay đầu đi.
Vài phút sau cô bị ép ngồi xuống ghế.
Mà trước mặt cô là một màn hình máy chiếu.
Trên màn hình không chiếu thứ gì khác mà chính là một video nóng.
Cô còn tức giận hơn cả lần xem video này ở chỗ Quý Dạ Bạch.
Nam Khuê cố gắng hít sâu mấy lần, cô ép buộc bản thân phải tỉnh táo lại, sau đó nhìn Hạ Nhu: “Bà không uy hiếp được tôi đâu, tôi đã nói rồi, người trong video không phải tôi.”
“Thế sao?” Hạ Nhu cười lạnh.
“Dì biết kiểu gì con cũng nói như vậy, nhưng… Con nhìn xem người phụ nữ này có giống con không, dù là dáng người, cơ thể, góc mặt hay những chỗ khác cũng vô cùng giống con nha.”
“Nam Khuê, con có đoán được nếu đoạn video này bị tung ra thì có bao nhiêu người tin người bên trong video không phải con không? Con cảm thấy mọi người sẽ tin lời giải thích của con hay tin tưởng vào những gì mình xem trên video?”
Hạ Nhu nói xong, nở nụ cười tuyệt mỹ.
Nụ cười kia vừa tuyệt mỹ vừa diễm lệ, nhưng cũng vô cùng ác độc.
“Đồ điên, rốt cuộc bà muốn làm gì?”
“Rất đơn giản nha, chỉ cần con đồng ý gả cho Dạ Bạch, như vậy thì đoạn video này sẽ không xuất hiện trước mặt mọi người, nếu không…”
Hạ Nhu đứng sau lưng Nam Khuê, giọng nói của bà ta lúc này không khác tiếng từ dưới địa ngục lên là bao: “Dì sẽ công khai đoạn video này, Nam Khuê, đến lúc đó con sẽ hết đường chối cãi, một khi video bị truyền đi, dì không tin con và Lục Kiến Thành còn có thể phục hôn được.”
“Còn nữa, con có chắc chắn rằng Lục Kiến Thành có thể nhận ra người phụ nữ này không phải con, hay nó sẽ nghĩ rằng đây chính là con?”
“Sẽ không, anh ấy chắc chắn có thể nhận ra tôi.”
Nam Khuê vẫn rất có niềm tin vào chuyện này.
“Vậy thì sao chứ? Người khác sẽ không tin, chỉ cần con gả cho cậu ta, dì sẽ để tất cả mọi người biết đường đường là tổng giám đốc tập đoàn Lục thị, là người thừa kế nhà họ Lục mà lại đi cưới một người phụ nữ chơi bời, có tiếng xấu về làm vợ.”
“Đến lúc đấy dù cậu ta có đi đến đâu cũng sẽ bị người khác soi mói, cậu ta sẽ trở thành tiêu điểm của mỗi cuộc bàn tán, sẽ trở thành người bị mọi người chê cười, con cảm thấy hai người có thể hạnh phúc được sao?”
Nam Khuê đau đớn nhắm mắt lại, một dòng lệ chảy ra từ khóe mắt.
Tuy rằng không muốn thừa nhận nhưng cô biết những gì Hạ Nhu nói đều đúng.
Thế giới này không có mấy người quan tâm đến chân tướng sự việc.
Thứ mà mọi người tin tưởng vĩnh viễn là thứ mà họ muốn tin và thứ họ thấy mà thôi.
Có đôi khi chân tướng không quan trọng.
Hoặc có thể nói, một khi đã có định kiến, cho dù là tin đồn thì mọi người cũng sẽ bàn tán.
Về phần sự thật, có thể sẽ không ai để ý.
Cô thương anh, luôn muốn anh có thể sống tốt, sao cô sẽ nhẫn tâm để anh bị mọi người chỉ trích vì mình được chứ?
“Hạ Nhu, bà đúng là điên rồi.”
Trừ những từ này ra, Nam Khuê không biết nên miêu tả bà ta như thế nào.
Người phụ nữ này quá điên cuồng, cho nên cô càng sợ hơn, vì chuyện gì bà ta cũng dám làm.
Nhưng khi nhìn đoạn video trước mặt, đột nhiên trong lòng Nam Khuê dấy lên một chút hi vọng.
“Bà đừng quên trong đoạn video này không chỉ có lộ mặt phụ nữ mà còn có cả Quý Dạ Bạch, bà công khai video này thì con trai bà cũng bị hủy hoại.”
“Hạ Nhu, tôi không tin bà dám công khai đoạn video này trước mặt mọi người.”
Hạ Nhu nâng môi, khinh thường cười nói: “Nam Khuê, sao con lại ngốc như vậy chứ? Hình ảnh của Dạ Bạch dì sẽ làm mờ đi để không ai nhận ra thân phận của nó, mọi người chỉ cần biết con tìm đàn ông sau lưng Lục Kiến Thành, còn về phần người đàn ông kia là ai sao? Mọi người căn bản không có hứng thú.”
Nam Khuê cũng cười: “Vậy sao? Vậy bà không sợ tôi cá chết rách lưới sao?”
“Hạ Nhu, tôi cảnh cáo bà, nếu bà dám hủy hoại tôi thì tôi sẽ hủy hoại con bà, hai chúng ta ai cũng đừng được lợi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!