Nam Khuê cũng vui mừng khôn xiết: “Thật sao? Tốt quá rồi, vậy có phải là lát nữa em sẽ có thể nhìn thấy hình dáng của hải bé rồi không?”
“Ừm.” Bác sĩ mỉm cười gật đầu.
Cô ấy một tay cầm thiết bị kiểm tra lăn trên bụng Nam Khuê, một tay gõ gõ vào thiết bị.
Đồng thời cũng cẩn thận kiểm tra.
Vừa nhìn, vừa cười nói: “Các bé đều trông rất giống cha, mũi rất cao, mắt cũng to, đợi ra đời rồi nhất định không tệ.”
Nghe cô ấy nói vậy, Nam Khuê càng thêm hào hứng và mong chờ ngày đó.
Nhưng về vấn đề giới tính của em bé, cô quyết định không hỏi.
Bởi vì đó không phải điều cô quan tâm, cô chỉ mong chúng khỏe mạnh vui vẻ là được rồi.
Không cần biết là trai hay gái, cô đều rất hạnh phúc.
Cô cũng muốn để khoảnh khắc bất ngờ này đến ngày sinh.
Sau khi kiểm tra xong, nhìn kết quả kiểm tra trên tấm phim siêu âm B, cả hai đều vô cùng vui sướng.
Đặc biệt là khi nhìn dáng vẻ của em bé trên tấm phim siêu âm, Nam Khuê hoàn toàn không nỡ buông tay.
Nhắm mắt lại, cô thậm chí còn bắt đầu tưởng tượng dáng vẻ của đứa bé sau khi được sinh ra.
“Kiến Thành, anh biết không? Em thật sự rất vui, chúng nó sao có thể đáng yêu đến thế cơ chứ!”
“Anh xem cái tay nhỏ này, trông thực sự rất nhỏ, rất mềm, làm thế nào đây? Em thực sự không thể đợi thêm mấy tháng nữa rồi, em muốn nhìn thấy chúng ngay bây giờ quá.”
Trên máy bay trở về, Nam Khuê phấn kích như một cô bé.
Nói đến bé con, cô có hàng trăm, hàng ngàn điều muốn nói.
Lục Kiến Thành chỉ lặng lẽ nhìn và lắng nghe cô nói.
Nói một hồi, cô cũng nhận ra điều đó, nhìn anh rồi hỏi: “Kiến Thành, sao anh không nói gì? Giống như là em đang độc thoại vậy.”
Lục Kiến Thành nghịch nghịch tóc của Nam Khuê, dịu dàng nói: “Bởi vì anh đang tận hưởng khoảnh khắc này, tận hưởng nghe em nói, ngắm nhìn đôi lông mày rạng rỡ của em.”
“Khuê Khuê, em không biết, có thể nhìn thấy dáng vẻ hiện giờ của em, anh có hạnh phúc thế nào đâu, đối với anh thì nụ cười của em quý giá hơn bất kì thứ gì khác. Em vui vẻ, anh nhìn em sẽ càng vui hơn.”
Kéo Nam Khuê về phía mình, Lục Kiến Thành ôm lấy má cô, ánh mắt trở nên nghiêm túc hơn bao giờ hết.
“Khuê Khuê, hứa với anh, sau này nếu gặp phải chuyện như vậy nữa, đừng bao giờ quyết định một mình, dù thế nào cũng phải hỏi ý kiến của anh, có được không?”
“Em có biết những ngày em rời đi anh đã sống như thế nào không? Anh thậm chí còn không dám về nhà, vì ở đó đều vương vấn hơi thở của em, đều có sự tồn tại của em, thế nhưng anh không lại thể nào ôm được em, anh hết lần này đến lần khác hối hận vì sao không nhìn ra suy nghĩ đó của em, không ngăn cản nó trước khi nó xảy ra.”
“Trước đây, anh đã bỏ lỡ rất nhiều rồi, nhưng sau này, tất cả sự lựa chọn của anh đều sẽ là em và các con, tin tưởng anh cũng như bản thân mình nhiều hơn, được không?”
“Vâng.”
Nam Khuê dùng sức gật đầu, sau đó sà vào lòng Lục Kiến Thành.
Hai người về đến nhà, cũng đã là thời gian ăn tối.
Nam Khuê và Lục Kiến Thành đi đến cửa, mới phát hiện ra tất cả mọi người đều đứng thành hàng trước cửa đợi cô.
Vân Thư đứng ở phía trước.
Tuy bà không phải là người lộ rõ vẻ vui mừng ra mặt, nhưng khi nhìn thấy Nam Khuê, bà vẫn xúc động rơi nước mắt.
Đồng thời nắm chặt lấy tay của Nam Khuê: “Con ngoan, đừng nói gì hết, quay về là tốt rồi, quay về là tốt rồi.”
Bác gái Chu cũng vừa rơi nước mắt, vừa nói: “Thiếu phu nhân, cô cuối cùng cũng đã về rồi, thời gian qua có phải chịu khổ, chịu lạnh gì không? Có ăn ngon không? Có ngủ có ngon không?”
Nhìn mọi người và nghe những lời ấm lòng như vậy, Nam Khuê không kìm được nước mắt.
“Xin lỗi, đã để mọi người lo lắng rồi, mọi người yên tâm, con và em bé đều rất ổn.”
Nam Khuê lập tức đưa tấm phim siêu âm B cho Vân Thư: “Mẹ, hôm nay con vừa làm kiểm tra tổng quát, đây là phim siêu âm 4D của hai bé con, mẹ xem đi ạ.”
Bác gái Chu cũng lập tức nghiêng người qua xem.
Sau đó hai người cứ ôm tấm phim siêu âm, xem không rời tay.
Vừa đi, Vừa thảo luận.
Lục Kiến Thành đỡ Nam Khuê đến bàn, là một chiếc bàn to đầy đồ ăn mà Nam Khuê thích.
Vân Thư và bác gái Chu vẫn đang xem tấm phim siêu âm đó .
Lục Kiến Thành cười cười nói: “Phụ nữ bọn em ấy à, đều là khẩu thị tâm phi, con thấy mọi người đều trông ngóng đứa bé trong bụng, mà bỏ qua luôn mẹ của chúng.”
Bác gái Chu lập tức đáp lời: “Xem tôi này, vui đến hồ đồ luôn rồi, trong bếp còn có tổ yến cho thiếu phu nhân, tôi sẽ mang lên ngay.”
Rất nhanh, bác gái Chu liền mang tổ yến đã hâm nóng lên cho Nam Khuê.
“Cảm ơn bác gái Chu, làm phiền bác rồi.”
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Không phiền, không phiền, thiếu phu nhân, sau này mỗi ngày tôi đều sẽ trưng cho cô ăn, đảm bảo hai tiểu thiếu gia được sinh ra đều trắng trắng mềm mềm, như trứng gà bóc luôn.”
Nam Khuê cười hỏi: “Bác gái Chu, sao bác biết là con trai ạ?”
“Chẳng có cơ sở khoa học nào cả, đó chỉ là trực giác của tôi thôi, nhưng mà, mọi người đừng xem thường trực giác của tôi, rất chuẩn đó, năm đó khi phu nhân mang thai, tôi vừa nhìn liền nghĩ là con trai, kết quả sinh ra là một tiểu thiếu gia thật.”
Mấy người cười cười nói nói, Nam Khuê ăn xong bữa cơm trong sự vui vẻ đầy ắp tiếng cười.
Lên tầng hai, cô mở cửa phòng ngủ.
Khi nhìn khung cảnh quen thuộc, Nam Khuê cảm thấy có chút xúc động.
Khi rời khỏi đây, cô đã nghĩ sẽ không bao giờ có cơ hội được trở về nơi đây nữa.
Không ngờ, quay đi quay lại, cô vẫn là trở về nơi đây.
Đột nhiên cánh của đóng lại.
Ngay sau đó, bóng dáng cao lớn của Lục Kiến Thành tiến vào.
Anh từ đằng sau, ôm trọn Nam Khuê vào trong lòng.
Anh tựa nhẹ đầu vào vai cô, âm thanh nói ra vô cùng trầm thấp gợi cảm.
“Khuê Khuê, anh đã đợi cả một ngày.”
“Đợi một ngày gì cơ?” Nam Khuê thắc mắc.
“Buổi sáng, thời gian của em là dành cho các con, buổi trưa là giờ để em ngủ, vừa nãy là thời gian cho tất cả mọi người. Chỉ có bây giờ, thời gian của em mới dành cho anh, hoàn toàn thuộc về một mình anh.”
Lục Kiến Thành nói rồi, ấm áp vuốt ve khuôn mặt của Nam Khuê.
Hai người thắm thiết ôm lấy nhau.
Nam Khuê đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, an ủi: “Trái tim em là của anh, từ trước đến nay, đều luôn là của anh.”
“Khuê Khuê?” Lục Kiến Thành dịu dàng gọi cô.
“Hửm?”
“Có biết bây giờ người anh thấy biết ơn nhất là ai không?”
“Là ai?”
“Là ông nội.” Lúc này, hai người gần như đồng thanh.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!