Lâm Tiêu cũng không nói câu kế tiếp.
Cậu ấy chỉ quỳ trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không dám nâng lên, quanh người là sự bi thương.
Mặc dù đã đoán được là gì nhưng Lục Kiến Thành không tin.
Nếu như không phải chính tai mình nghe, tận mắt mình nhìn, sao anh có thể tin tưởng được?
Anh không tin.
Không tin Khuê Khuê của anh sẽ…
Lục Kiến Thành vịn xe lăn đứng dậy, sau đó lảo đảo đi về phía Lâm Tiêu.
Bỗng nhiên anh cũng quỳ xuống, hai tay run rẩy đưa ra, một tay anh nắm lấy cổ áo Lâm Tiêu, kéo cổ áo cậu ấy về phía trước, nghiêm nghị ra lệnh: “Ngẩng đầu, Lâm Tiêu, ngẩng đầu lên.”
“Nói hết câu cho tôi.” Lúc này giọng nói Lục Kiến Thành vẫn còn kiềm chế, anh vẫn cố gắng khống chế mình.
Nhưng Lâm Tiêu chỉ chảy nước mắt, cúi đầu, một câu cũng không nói nên lời.
Lục Kiến Thành đột nhiên nổi giận.
Anh nâng cao âm lượng, gầm lên: “Lâm Tiêu, trả lời tôi, trả lời tôi đi, nói cho hết.”
Cuối cùng Lâm Tiêu cũng ngẩng đầu lên, nước mắt chảy đầy mặt: “Tổng giám đốc Lục, bác sĩ nói, nói…”
“Thiếu phu nhân xuất huyết quá nhiều, không cứu được.”
Nói xong mấy chữ này, trong lòng Lâm Tiêu đau đớn tột cùng.
Mà cánh tay đang nắm chặt cổ áo cậu ấy của Lục Kiến Thành bỗng nhiên rũ xuống.
Anh nhìn về phía trước, ánh mắt đờ đẫn trống rỗng, gần như không có chút sức sống nào.
Thời gian dường như dừng lại.
Lục Kiến Thành cũng như hóa đá.
Một lúc lâu sau anh vẫn duy trì tư thế đó, không hề cử động dù chỉ một chút.
Nếu như không phải vẫn đang thở thì người khác sẽ nghĩ đây là một pho tượng.
Anh đột nhiên nâng tay nắm lấy cổ áo Lâm Tiêu, ngón tay chỉ về phía phòng phẫu thuật: “Phòng phẫu thuật nào, phòng này sao?”
Lâm Tiêu gật đầu.
Lục Kiến Thành đẩy cậu ấy ra, chạy đến đó như điên.
Ngã rồi anh lại đứng lên chạy tiếp.
Ngã tiếp lại đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại mấy lần, cuối cùng anh cũng đến cửa phòng phẫu thuật.
Lúc này anh hoàn toàn quên đi sự đau đớn trên người, chỉ có trái tim đau nhức.
Giống như có người đang cầm dao cứa từng nhát một vào trái tim anh.
Đau đến mức ngạt thở.
Khuê Khuê của anh.
Sao lại như vậy được?
Đột nhiên anh mạnh mẽ lắc đầu, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không, sẽ không.”
“Khuê Khuê phúc lớn mạng lớn, cô ấy nhất định sẽ không gặp việc gì.”
Bác sĩ đang lừa anh, Lâm Tiêu cũng đang lừa anh, chỉ cần không tự mình nhìn thấy, không kiểm tra hơi thở của cô thì anh sẽ không tin.
Lục Kiến Thành xoay người, lảo đảo đi về phòng bệnh.
Y tá đứng cạnh không nhìn được nữa, lập tức đẩy xe lắn đến.
Lục Kiến Thành ngồi xuống xe lăn, lăn nhanh như gió vào phòng bệnh.
Vừa đến cửa anh đã nhìn thấy bóng dáng cao to mặc đồng phục cảnh sát quen thuộc của ai đó.
Nghĩ đến chuyện Lâm Tiêu nói bọn họ xảy ra tai nạn xe cộ trên đường, là cảnh sát kịp thời đến nơi mới cứu được bọn họ, Lục Kiến Thành cũng không suy nghĩ nhiều.
Nhưng lúc lăn xe vào, khi thấy khuôn mặt của Chu Tiễn Nam, Lục Kiến Thành vô cùng bất ngờ.
“Là anh?” Anh lên tiếng.
Lúc nhìn thấy Lục Kiến Thành, Chu Tiễn Nam luôn luôn kiềm chế lao đến.
Anh ấy xông lên phía trước nắm lấy cổ áo Lục Kiến Thành, nâng tay đấm một cú vào mặt anh.
“Lục Kiến Thành, anh đã nói sẽ đối xử với cô ấy thật tốt, kết quả thì sao? Anh nhìn đi, cô ấy gặp phải chuyện gì rồi?”
“Anh biết gì không? Mãi cho đến khi chết, đến giây cuối cùng trước khi nhắm mắt, cô ấy còn ngóng trông, còn mong chờ, cho rằng anh sẽ đến, nhưng kết quả lại thế nào? Anh đi đâu? Tại sao lại để cô ấy cô đơn một mình trong bệnh viện?”
Chu Tiễn Nam trừng mắt nhìn Lục Kiến Thành, vì quá tức giận nên anh ấy nắm chặt tay, gân xanh trên trán nổi hết lên.
Là một cảnh sát, anh ấy luôn luôn ghi nhớ thân phận của mình.
Tuyệt đối không thể xúc động, không thể ra tay.
Nhưng chỉ cần vừa nghĩ đến cảnh hiện trường tai nạn xe cộ, khi nhìn với Nam Khuê, nhớ đến cảnh toàn thân cô chảy máu, nước ối bị vỡ, đau đến mức sắc mặt trắng bệch, run rẩy nằm trong ngực của anh ấy, anh ấy cảm thấy mình như không thở được.
Thời gian trước cửa phòng phẫu thuật như dài đằng đặc.
Mấy chữ “xuất huyết nhiều” đó vô cùng đáng sợ.
Thiếu chút nữa, còn thiếu một chút nữa…
Chuyện mấy tiếng trước giống như một bộ phim vậy, một bộ phim buồn, anh ấy cũng không dám nhớ lại.
“Lục Kiến Thành, Khuê Khuê không muốn gặp anh, anh đi ra ngoài cho tôi.” Chu Tiễn Nam nghiêm túc nói.
Nhưng Lục Kiến Thành lại lắc đầu: “Không, cô ấy là vợ tôi, tôi nhất định phải ở cạnh cô ấy, chăm sóc cô ấy.”
Kiếp này dù cô có sống hay chết thì anh cũng sẽ đều ở cạnh cô, sẽ không rời đi dù chỉ nửa bước.
“Anh không có tư cách ở cạnh cô ấy, cửa đang mở, anh lập tức ra ngoài.” Lần này Chu Tiễn Nam hoàn toàn không muốn tính toán với Lục Kiến Thành.
“Tôi đã nói rồi, tôi sẽ không đi.” Lục Kiến Thành nhìn thẳng vào mắt Chu Tiễn Nam, không chsut sợ hãi nào nói.
Chu Tiễn Nam cũng vô cùng nghiêm túc: “Tôi nói lại lần nữa, anh lập tức rời đi, nếu không tôi không ngại dùng vũ lực.”
Nhưng anh ấy vừa dứt lời, Lục Kiến Thành còn chưa lên tiếng, y tá đứng sau anh đã không nhịn được mà nói.
“Anh không thể lại lần nữa ra tay đánh người, anh không thấy người ta là một bệnh nhân, vẫn còn bị thương sao? Anh ấy vừa làm phẫu thuật xong, thuốc tê vẫn còn chưa hết nữa.” Y tá tức giận bất bình nói.
Chu Tiễn Nam cười lạnh: “Vậy sao? Vậy còn không mau về nghỉ ngơi đi, không nên ở chỗ này làm trễ nải thời gian nghỉ ngơi quý giá của anh nữa.”
Lúc này Lục Kiến Thành xoay người, nhìn y tá đứng sau lưng mình: “Cảm ơn, cô có thể đi được rồi.”
Nói rồi anh đứng lên ngồi xuống ghế chờ.
Đẩy xe lăn về phía y tá.
Cô gái kia lo lắng cho tình hình của anh, do dự không nhúc nhích.
Lục Kiến Thành lại nói: “Ở đây không còn chuyện của cô nữa, đối với chuyện gây rắc rối cho cô, tôi sẽ cho người đến xin lỗi.”
Anh đã nói như vậy rồi, y tá chỉ có thể đẩy xe lăn rời đi.
Trong chớp mắt, căn phòng chỉ còn Chu Tiễn Nam và Lục Kiến Thành.
Anh nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Tôi biết, bây giờ tôi nói gì anh cũng không tin, cũng sẽ không nghe tôi giải thích, nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, tôi yêu Khuê Khuê, tôi yêu cô ấy bằng cả sinh mạng của tôi, tôi chưa từng bỏ rơi cô ấy.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!