Chỉ có điều, phản xạ của anh ấy rất nhanh, lập tức che đậy.
Tốc độ nhanh đến mức, ngay cả Lục Kiến Thành cũng không nhận ra.
“Anh có thích bộ quần áo nào không?” Bình tĩnh lại, Chu Tiễn Nam hỏi.
Lục Kiến Thành gật đầu: “Có, chuẩn bị được đưa đến rồi.”
Vừa dứt lời, Lâm Tiêu gõ cửa, xách vào một túi đồ vô cùng tinh xảo.
Sau đó đưa cho Lục Kiến Thành: “Tổng giám đốc Lục, tôi đã mua đồ theo đúng yêu cầu của anh.”
Mở túi đồ ra, nhìn chiếc váy đỏ trước mặt, lại nhìn “Nam Khuê” nằm trên giường, Lục Kiến Thành cuối cùng cũng gật đầu.
Với chiếc váy này, anh tin rằng Nam Khuê nhất định sẽ rất đẹp.
Cầm chiếc váy trong tay, Lục Kiến Thành tiến về phía “Nam Khuê”.
Anh cũng đã mở hơn một nửa tấm vải trắng kia rồi, ý tứ rất rõ ràng, chính là chuẩn bị thay cho “Nam Khuê” chiếc váy đỏ này.
Nhìn thấy cảnh này, trái tim Chu Tiễn Nam đập loạn nhịp.
Vô cùng lúng túng.
Cũng rất lo lắng.
Nhưng tại những thời điểm thế này, càng phải bình tĩnh, không được tự mình làm rối mình, rồi để lộ sơ hở.
“Đợi một chút.” Lúc này, Chu Tiễn Nam bình tĩnh mở miệng.
Sau đó, bước về phía Lục Kiến Thành, âm thanh có chút nghẹn lại và nói: “Anh cũng biết là Khuê Khuê đã sinh mổ hai bé con mà.”
“Phụ nữ sau khi sinh mổ xong, trên bụng sẽ có một đường khâu rất dài, nếu như Khuê Khuê còn tỉnh, tôi nghĩ, cô ấy chắc chắn không muốn anh nhìn thấy đường khâu ấy.”
“Cô ấy yêu anh, cho nên chỉ muốn đem những gì tốt nhất, đẹp nhất xuất hiện trước mặt anh, cho nên tôi nghĩ, chiếc váy này vẫn là để cô ấy mặc hộ thì hay hơn.”
Chu Tiễn Nam đưa tay chỉ về phía chuyên viên trang điểm đứng bên cạnh.
Suy nghĩ một hồi, Lục Kiến Thành vẫn là đưa chiếc váy trên tay mình cho chuyên viên trang điểm.
Đồng thời anh cũng nói: “Vậy nhờ cô, đây là size của cô ấy, nhất định phải mặc cho cô ấy thật đẹp.”
Chuyên viên trang điểm cung kính nhận chiếc váy bằng cả hai tay: “Tổng giám đốc Lục, xin anh yên tâm, đây là nghề của tôi, tôi nhất định sẽ kiến anh hài lòng.”
Khoảng hơn mười phút sau.
“Nam Khuê” mặc trên người chiếc váy đỏ, yên lặng tiếp tục nằm trên giường.
Điều đặc biệt là với cách trang điểm và chiếc váy đỏ ấy, cô nằm ở đó, vô cùng xinh đẹp.
Khuôn mặt hồng hào, có chút ửng đỏ.
Giống như đang chìm vào giấc ngủ.
Thực sự, thực sự giống như công chúa ngủ trong rừng.
Nhưng rất rõ ràng, cô ấy không còn thở nữa.
“Rất đẹp, cảm ơn cô!”
Khi nhìn thấy Nam Khuê trước mặt mình, Lục Kiến Thành hết sức ngạc nhiên và hài lòng.
“Tổng giám đốc Lục hài lòng là tốt rồi, xin chia buồn với anh!”
Sau đó, mọi người đều lần lượt rời khỏi phòng.
Ngoài “Nam Khuê”, trong phòng chỉ còn lại Lục Kiến Thành và Chu Tiễn Nam.
“Mọi việc đều chuẩn bị xong cả rồi, người của nhà tang lễ đang chờ phía dưới, đến giờ đi rồi.” Chu Tiễn Nam nói.
Lúc này, Lục Kiến Thành không thể làm gì được nữa, nhưng anh thực sự không nỡ.
Khuê Khuê của anh sắp rời xa anh rồi, sao anh có thể cam lòng đây?
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Tôi biết rồi.”
“Mười phút, cho tôi thêm mười phút cuối nữa thôi.”
“Mười phút sau, tôi nhất định đưa cô ấy xuống đó.”
Lần này, Chu Tiễn Nam không hề ngăn cản.
“Được, vậy tôi ở ngoài chờ anh.”
Nói xong, anh ấy bước ra khỏi phòng.
Lục Kiến Thành lúc này cần ở một mình, anh ấy hiểu.
Trong phòng lúc này, chỉ còn lại mỗi Lục Kiến Thành và “Nam Khuê”.
“Khuê Khuê, đừng sợ, dù đi đến đó, anh vẫn sẽ mãi ở bên em.”
“Anh biết em sợ tối, không cần lo, anh sẽ bảo người bật hết đèn lên.”
“Em biết không? Thời khắc này, anh thực sự mong rằng em hận anh, bởi vì bọn họ đều nói, nếu một người có quá nhiều hận thù, họ sẽ không tình nguyện uống chén canh Mạnh Bà, không nguyện ý đầu thai.”
“Anh thực sự, thực sự rất sợ em sẽ quên mất anh, sợ em sẽ không bao giờ nhớ anh nữa.”
“Khuê Khuê, cầu xin em, đừng quên anh, có được không?”
Lục Kiến Thành nói, nước mắt bắt đầu rơi.
Từng giọt, từng giọt đều nhỏ xuống khuôn mặt “Nam Khuê”.
Thời khắc ấy, anh chỉ muốn người nằm trên giường có thể mở mắt, ôm lấy khuôn mặt đau khổ của anh và hỏi: “Kiến Thành, sao anh lại khóc?”
Sau đó, anh sẽ hạnh phúc lau hết nước mắt, mỉm cười nói: “Không khóc, không khóc nữa!”
Thế nhưng, anh cứ đợi, cứ đợi mãi!
Đợi thế nào cũng không đợi được cô tỉnh lại.
Cô cứ như vậy, mãi mãi nhắm mắt nằm yên ở đó.
Mà Lục Kiến Thành bên này, đang tham lam ngắm nhìn cô, muốn khắc sâu hình ảnh cô vào tâm trí.
Suốt quãng đời còn lại của mình, anh hy vọng mình có thể mãi mãi ghi nhớ bóng hình của cô mà không cần ảnh.
Anh hy vọng, chỉ cần nhớ đến cô, cô nhất định sẽ xuất hiện trong tâm trí anh.
Cho nên, anh nhất định phải nghiêm túc ngắm nhìn, khắc sâu hình ảnh cô vào trái tim!
Phải nhìn thật kĩ.
Lại nhìn kĩ thêm nữa.
Mười phút sau, Chu Tiễn Nam đang định gõ cửa.
Đột nhiên, cánh cửa bên trong mở ra.
Lần này, Lục Kiến Thành rất đúng giờ.
Rất nhanh, “Nam Khuê” được đưa đến nhà tang lễ, sau đó được đưa vào quan tài, bên trong, mọi thứ đều đã chuẩn bị xong.
Vòng hoa trắng, lớp từng lớp.
Lục Kiến Thành không hề di chuyển, anh chỉ đứng cạnh quan tài của “Nam Khuê”.
Theo quy định, quan tài sẽ được đặt ở nhà tang lễ trong hai hoặc ba ngày sau sẽ được chôn cất.
Thế nhưng, Lục Kiến Thành nhất quyết phải trông coi “Nam Khuê”!
Suốt bảy ngày, bảy đêm, anh không hề chợp mắt chút nào.
Vân Thư thương anh, vừa ôm con trai vào lòng, vừa khóc: “Kiến Thành, con ơi, cơ thể con bây giờ rất yếu, vết thương lại bị nhiễm trùng, con ăn chút gì đó rồi đi chợp mắt một lát được không?”
Tuy nhiên, Lục Kiến Thành bình tĩnh nhìn bà nói: “Mẹ, không phải con không muốn ngủ, mà do con thực sự không cách nào ngủ được.”
“Con đã thức suốt mấy ngày rồi, sao có thể không buồn ngủ cơ chứ?”
Vân Thư sờ sờ khuôn mặt hốc hác của con trai mình, lại nhìn về phía quan tài của “Nam Khuê”, đau lòng không thôi.
Một gia đình yên ấm.
Vợ chồng yêu thương nhau, đứa bé cũng chuẩn bị chào đời rồi.
Nhìn qua thì tưởng là rất hạnh phúc, rất viên mãn.
Tại sao cuối cùng, lại có kết thúc bi thảm thế này?
“Ông trời ơi, nếu thực gia đình tôi đã làm ra chuyện gì đại nghịch bất đạo, muốn trừng phạt thì trừng phạt một mình tôi thôi, tại sao lại làm khổ con trai, con dâu và cả hai đứa cháu chưa chào đời của tôi?”
“Ông trời, ông mau mở mắt ra đi!”
Sau đó, Vân Thư khóc đến ngất đi trong tang lễ, ngay lập tức phải đưa đến bệnh viện.
Khoảng thời gian này, đều là Lâm Tư Vũ chăm sóc bà.
Khi Lục Kiến Thành ở bên quan tài “Nam Khuê” ngày thứ bảy, Lâm Tư Vũ đến, đem theo một bàn đồ ăn rất thịnh soạn.
“Anh, anh ăn chút gì đi, cơ thể anh không thể chịu đựng được nữa, nếu còn nhịn nữa, anh sẽ chết đó.”
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!