Cảnh tượng trước mắt, cho dù nhìn thế nào đi nào cũng mờ ám vô cùng.
Trái tim Chu Hiểu Tinh cũng đập thình thịch, nhắm mắt lại đầy mong đợi.
Nhưng Cố Mạc Hàn lại phát hiện khi anh nhìn vào khuôn mặt cô ta, trong lòng anh lại bình tĩnh đến lạ thường.
Tim không đập mạnh;
Không có xúc động muốn hôn;
Cũng không có cảm giác yêu đương.
Chết tiệt?
Tại sao lại thế này?
Cô ấy là Hiểu Tinh, là vợ chưa cưới của anh, anh nên dành cho cô ấy một tình yêu sâu sắc, và đầy đam mê.
Nhưng anh lại không có bất cứ suy nghĩ nào với vợ chưa cưới của mình.
Vào lúc này, rõ ràng hai người gần nhau đến vậy, tất cả đều rất thích hợp, nhưng anh lại không có suy nghĩ hôn nhau.
Giống như lần trước, anh cũng đã thử nhưng lại thất bại không thương tiếc.
Cuối cùng, Chu Hiểu Tinh có chút thất vọng rời khỏi phòng.
Mà anh nhìn bóng lưng của cô ta, lại không thể nói một câu an ủi.
Vừa rồi, ngay khi anh đang cố bảo mình phải hôn lên, thì những hình ảnh ở bên Nam Khuê trong hai ngày qua đột nhiên tràn ngập trong tâm trí anh.
Đặc biệt là nụ hôn của cô.
Một, là nụ hôn chuồn chuồn lướt nước;
Một, là nụ hôn mang theo sự trừng phạt.
Nhưng cho dù là kiểu nào, thì nó cũng đã khắc sâu trong tâm trí anh.
Anh tưởng rằng mình đã quên, nhưng lúc này anh mới nhận ra trí nhớ của mình vững chắc đến nhường nào.
“Nam Khuê… Nam Khuê…”
Anh thì thầm tên cô, trong đầu hiện lên những hình ảnh xinh đẹp, đáng yêu và bá đạo của cô.
Bỗng nhiên, anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn.
Tại sao sẽ thế này?
Anh không dám tin, càng không dám thừa nhận.
Không đâu, làm sao anh có thể rụng động với Nam Khuê được, chỉ là một chút rung động ngẫu nhiên của đàn ông mà thôi.
Nhất định không phải là thật.
Vợ chưa cưới của anh là Hiểu Tinh, người anh yêu nên là Hiểu Tinh mới đúng.
Nhưng tại sao anh lại không có một chút kích thích nào giữa nam nữ với Hiểu Tinh, đừng nói là muốn ngủ cùng cô ta, mà ngay cả suy nghĩ hôn cô ta anh cũng không hề có.
Tình cảm của anh đối với cô ta, dường như rất đơn thuần.
Đơn thuần đến mức gần như không giống tình yêu của một người đàn ông dành cho một người phụ nữ.
Cố Mạc Hàn ngủ một giấc, buổi tối ăn cơm xong, đột nhiên anh mở miệng đề nghị: “Muốn đi dạo không? Anh đi cùng em!”
Thấy anh chủ động như vậy, Chu Hiểu Tinh có cảm giác được cưng chiều mà lo sợ.
Cô ta gật đầu lia lịa đồng ý: “Được, vậy anh đợi em một chút, em đến ngay.”
Tốc độ của Chu Hiểu Tinh rất nhanh, cô ta thay một chiếc váy đi biển.
Bởi vì mặt trời sắp lặn và ánh nắng cũng không còn gay gắt, cho nên cô ta không cần lo lắng bị cháy nắng hay bị đen, nên mặc một chiếc váy khá ngắn.
Không chỉ như thế, chiếc váy kia vô cùng gợi cảm, phía sau hở lưng, chỉ được đan chéo bởi một vài sợi dây đỏ.
Phía trước là quang cảnh lộ rõ, tươi đẹp như vậy, gần như bất cứ người đàn ông nào cũng rất khó từ chối được.
Cô ta còn xịt một chút nước hoa, cả người tỏa ra một mùi thơm thoang thoảng.
Ngay cả mái tóc cũng đã được chải chuốt và trang điểm kỹ lưỡng, phần tóc bồng bềnh được uốn xoăn nhẹ buông xõa tự nhiên phía sau tạo cảm giác uể oải, quyến rũ.
Không thể không nói, Chu Hiểu Tinh trước mặt đủ gợi cảm.
Bởi vì hai lần trước, rõ ràng cô ta cảm nhận được Mạc Hàn muốn hôn cô ta.
Nhưng không biết vì sao, cuối cùng đều không thành công.
Là một người phụ nữ, đặc biệt là vợ chưa cưới của anh, cô ta cảm thấy bị đả kích rất lớn.
Và hôm nay, chính là một cơ hội tuyệt vời.
Cô ta ăn mặc gợi cảm như vậy, chính là đang đợi ánh sáng buổi tối, bầu không khí và âm nhạc, khi tất cả đều thích hợp thì sẽ bù đắp lại tiếc nuối lần trước.
Nhưng Chu Hiểu Tinh đã nghĩ quá nhiều, Cố Mạc Hàn ở bên cạnh cô ta, từ đầu đến cuối đều rất ga lăng.
Không chỉ như thế, ngay cả khi ở dưới ánh đèn mờ ảo, bầu không khí vô cùng mờ ám thì đôi mắt anh nhìn cô ta cũng rất tỉnh táo.
Hai người họ, đã đi một quãng đường rất xa dọc theo bờ biển.
Phía trước, Chu Hiểu Tinh vẫn luôn đi cùng anh.
Nhưng đến phía sau, cô ta lại không chịu đựng được nữa, tủi thân kêu lên: “Mạc Hàn, chúng ta còn phải đi bao lâu nữa?”
“Anh quên rồi à, bây giờ em là phụ nữ mang thai, hơn nữa còn đang ở giai đoạn đầu của thai kỳ, không thể vận động mạnh được.”
Lúc này Cố Mạc Hàn mới nhớ ra, anh nhìn băng ghế bên cạnh: “Vậy em ngồi ở đây nghỉ ngơi một chút, buổi tối anh ăn hơi nhiều nên muốn đi dạo thêm một chút cho tiêu hóa.”
Chu Hiểu Tinh nhìn anh, càng cảm thấy tủi thân.
“Đồ ngốc, điều em muốn là anh ngồi cùng em, chứ không phải em ngồi một mình, ngồi một mình thì có ý nghĩa gì?”
“Vậy em đợi một lát, đợi anh đi một vòng xong trở lại ngồi cùng em.” Anh trả lời.
Cuối cùng Chu Hiểu Tinh bĩu môi, miễn cưỡng gật đầu: “Vậy anh đi nhanh về nhanh nhé!”
“Ừm!”
Cố Mạc Hàn cất bước tiếp tục đi về phía trước.
Nói là đi dạo nhưng thực ra anh đi rất nhanh.
Cũng không có lòng dạ thưởng thức phong cảnh bên bờ biển, càng không có ý định dừng lại.
Dường như anh đang tìm kiếm thứ gì đó.
Anh cảm thấy mình bị bệnh, hơn nữa còn là bệnh nan y, giống như bị điên.
Có quỷ mới biết hôm nay anh chủ động đề nghị ra ngoài đi dạo, là vì muốn gặp cô.
Anh nhớ, cô rất thích đi dạo.
Nhất là ăn cơm tối xong, khi mặt trời cũng lặn, cô luôn thích đi chân trần, nhẹ nhàng giẫm lên bãi cát mềm mịn trên bãi biển.
Nụ cười trên mặt giống như một cô bé ngây thơ.
Cho nên, anh mới nhắm mắt để có thể nhớ lại, hơn nữa còn nhớ sâu sắc.
Nhưng khiến anh thất vọng là, cô không đến.
Anh tìm quanh, nhưng hoàn toàn không thấy bóng dáng cô xuất hiện trên bãi biển này.
Anh điên thật rồi.
Lần này đi ra ngoài cũng chỉ là để tìm cô.
Đột nhiên, anh nhìn thấy một bóng lưng quen thuộc trước mặt, chiều cao tương đương, quan trọng hơn là, anh biết chiếc váy hoa trên người ấy.
Chiều cao, dáng người, quần áo, tất cả đều trùng khớp, quả thật giống hệt nhau.
Cô ấy đến rồi.
Khoảnh khắc đó, Cố Mạc Hàn có thể nghe rõ tiếng tim đập như trống bỏi của mình.
Xúc động và mãnh liệt.
Anh không thể nhịn được nữa, cất bước điên cuồng chạy đến.
“Nam Khuê…”
Anh mở miệng, kêu lên đầy kích động với giọng nói run rẩy.
Đồng thời mong chờ khoảnh khắc cô quay người lại.
“Anh gọi ai? Tôi không phải Nam Khuê!”
Tuy nhiên, khi người trước mặt quay lại nhìn anh, mở miệng nói chuyện với giọng điệu xa lạ, thì Cố Mạc Hàn có cảm giác suy sụp và thất bại vô cùng.
Trong khoảnh khắc đó, anh nói rằng tất cả hy vọng đều đã mất.
Không phải cô ấy.
Giống cô ấy, nhưng lại không phải cô ấy.
Anh thật sự đã nhận nhầm rồi.
Lúc trở về, Cố Mạc Hàn gần như hồn bay phách lạc, tâm trạng cũng xuống dốc cực độ.
Nhưng mà nửa đường, anh không ngờ mình sẽ gặp Trần Tranh.
Trong tay anh ta đang xách một cái túi, bởi vì trong suốt, mà lúc này hai người đang đứng dưới đèn đường, ánh đèn rất sáng, cho nên vừa nhìn anh có thể nhìn thấy mấy hộp thuốc lớn nhỏ trong túi.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!