Vào buổi chiều, Lục Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại.
Số máy lạ, giọng nói đã thông qua máy biến âm: “Alo, tổng giám đốc Lục phải không?”
“Vợ tôi đang ở trong tay các người sao?”
Lúc Kiến Thành cố gắng khiến cho bản thân giữ bình tĩnh, nhưng ngữ khí lo lắng vẫn đã bán đứng anh.
“Tổng giám đốc Lục thật thông minh, vừa đoán đã đúng rồi.” Người đàn ông cười trả lời.
“Thẳng thắn đi, anh muốn cái gì?”
“Tổng giám đốc Lục, tôi biết anh có tiền, nhưng tôi không cần tiền của anh, tôi cần anh giúp tôi tìm một người.”
“Người nào?”
“Cha vợ của anh – Chu Phong, tìm ông ta .” Người đàn ông chậm rãi nói ra câu trả lời.
Lục Kiến Thành lập tức xiết chặt điện thoại, sắc mặt nhanh chóng tối sầm lại: “Không thể nào, cha vợ của tôi đã qua đời rồi, tôi không thể giúp các người tìm một người đã chết được.”
“Ha Ha” Ai ngờ, người đàn ông kia bắt đầu cười lớn: “Tổng giám đốc Lục, không ngờ các người lại dễ bị lừa như vậy.”
“Tôi biết, các anh đang tìm Chu Phong, có phải các tư liệu đều nói cho các anh là Chu Phong đã chết rồi.”
“Vậy bây giờ tôi nói cho anh biết, Chu Phong chưa chết, ông ta vẫn còn sống trên thế giới này, khi xe phát nổ, ông ta đã chạy ra ngoài rồi, chỉ là sau khi được người ta cứu sống thì vẫn luôn mai danh ẩn tích, thậm chí còn thay đổi khuôn mặt để sống trong một góc tối nào đó.”
“Anh rốt cuộc là ai? Sao anh biết chuyện đó?”
Giọng nói của người đàn ông đột nhiên trầm xuống: “Chuyện này không cần tổng giám đốc Lục phải nhọc lòng, cũng không phải chuyện mà anh cần quan tâm.”
“Chu Phong chắc chắn chưa chết, tôi cho anh thời gian năm ngày, trong năm ngày này, tôi sẽ bảo đảm sự an toàn của vợ anh. Năm ngày sau, nếu như các người không tìm được tung tích của Chu Phong cho tôi, vậy thì xin lỗi, chỉ có thể thu dọn xác cho vợ anh thôi.”
“À, không đúng, còn có đứa con chưa ra đời của anh và một cô gái khác nữa chứ.”
“Tổng giám đốc Lục, suy nghĩ kỹ đi nhé!”
Dứt lời, người đàn ông lập tức cúp máy.
Lúc Trần Tranh đi vào, Lục Kiến Thành đang ngồi trên sofa, hai bàn tay xiết chặt, lông mày nhíu lại.
Anh giống như một bức tượng, từ đầu đến cuối đều giữ nguyên tư thế đó.
Cho dù nhìn thấy Trần Tranh rồi, anh cũng chẳng cử động chút nào.
“Sao rồi?” Anh cúi đầu nhìn xuống đất rồi hỏi.
“Đã điều tra rõ rồi, trong thang máy lúc đó ngoại trừ thiếu phu nhân và bác sĩ Đông ra thì chỉ có một bệnh nhân và người nhà, những người còn lại đều không phải.”
“Anh và cảnh sát Chu đoán không sai, gần như tất cả bệnh nhân đều là giả, chiếc thang máy này từ khi bắt đầu đã là màn kịch mà bọn chúng dàn dựng rồi, thế nên bắt cóc cũng là âm mưu từ lâu.”
“Đã hỏi người bệnh nhân và người nhà đó chưa?” Lục Kiến Thành chắp hai tay lại, giọng nói trầm thấp.
“Đã hỏi rồi, đều nói không chú ý, cũng nhìn không rõ.”
“Được, tôi biết rồi, cậu ra ngoài trước đi!”
Lục Kiến Thành lập tức đi đến đồn cảnh sát tìm Chu Tiễn Nam.
Anh rất thẳng thắn: “Tôi đã nhận được điện thoại của bọn chúng, điều kiện là tìm được cha của Khuê Khuê – Chu Phong.”
“Cái gì?”
Chu Tiễn Nam không thể hiểu được mà nhìn anh, vẻ mặt không thể tin nổi.
Lục Kiến Thành hút một hơi thuốc lá, vẻ mặt u sầu: “Lúc đó tôi cũng phản ứng giống như anh vậy, Chu Phong rõ ràng đã chết rồi, đúng không?”
“Đúng vậy, đến mẹ tôi cũng đã chính miệng xác nhận rồi, nên chắc không phải là giả đâu.”
“Nhưng bọn chúng quả quyết nói rằng Chu Phong chưa chết, nói vụ nổ xe năm đó chỉ là bề ngoài, ông ấy đã được người khác cứu ra ngoài rồi, hơn nữa còn đã có thân phận và khuôn mặt mới, hoàn toàn thay đầu đổi mặt, thế nên chúng ta mới không tìm được.”
“Bọn chúng còn nói gì nữa?” Chu Tiễn Nam hỏi.
“Chúng bảo tôi trong vòng năm ngày phải tìm ra thân phận mới của Chu Phong, nếu không”
“Tính mạng của Khuê Khuê khó giữ.”
Mấy chữ cuối cùng, Lục Kiến Thành nói một cách rất khó khăn, nhưng anh vẫn vừa nghiêm túc vừa nặng nề mà nói ra từng chữ từng chữ một.
‘Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.’
“Còn có cả Đông Họa.” Ngừng lại một lát, anh lại bổ sung nói.
Chu Tiễn Nam là một người thông minh, anh ấy gần như lập tức hiểu được ý của Lục Kiến Thành.
“Thế nên anh đến tìm tôi là hi vọng tôi có thể đi tìm hiểu tình hình năm đó từ mẹ tôi.”
Lục Kiến Thành gật đầu: “Lời của bọn chúng khá có lý, nếu như bọn chúng không chắc chắn về sự tồn tại của Chu Phong thì bọn chúng sẽ không đưa ra yêu cầu như thế này. Dì ấy là người hiểu rõ nhất về sự việc năm đó, tôi hi vọng bà ấy có thể giúp tôi.”
Chu Tiễn Nam cầm lấy chìa khóa xe rồi đi ra ngoài: “Đi thôi, tôi lái xe.”
“Cảm ơn!”
Lúc nhìn thấy Chu Tiễn Nam đưa Lục Kiến Thành tới, Mộc Uyển đã hơi bất ngờ, tiếp sau đó bà ấy liền mỉm cười hỏi: “Khuê Khuê đâu rồi?”
Chu Tiễn Nam bảo tất cả mọi người đi ra ngoài.
Sau đó đưa Mộc Uyển tới thư phòng, đóng cửa lại.
“Mẹ” Chu Tiễn Nam đi tới, vẻ mặt nghiêm trọng: “Khuê Khuê bị bắt cóc rồi.”
“Cái gì?” Mộc Uyển liền hoảng loạn: “Vậy hai đứa còn ở đây làm gì? Nhanh chóng đi cứu con bé đi. Những tên bắt cóc kia chính là vì tiền, chúng ta đưa tiền cho chúng là được rồi.”
Chu Tiễn Nam lắc lắc đầu: “Mẹ, sự việc không đơn giản như vậy đâu, bọn chúng không cần tiền mà là cần tìm người.”
“Tìm ai?”
“Bọn chúng có thể đã điều tra ra thân phận của Khuê Khuê rồi, hơn nữa còn không tin là Chu Phong đã chết trong vụ nổ xe năm đó, bọn chúng quả quyết nói rằng Chu Phong còn sống, bảo bọn con trong vòng năm ngày phải tìm ra thân phận mới của Chu Phong, nếu không Khuê Khuê, còn có bác sĩ Đông, một người bạn của bọn con, hai người họ đều sẽ khó giữ mạng.”
Mộc Uyển kinh ngạc đến mức không ngừng lắc đầu: “Không thể nào, chú Chu của con thật sự đã chết rồi.”
“Năm đó, mẹ đã đính thân đến tham dự tang lễ của ông ấy, mộ phần của ông ấy mẹ cũng biết, ông ấy làm sao có thể còn sống được chứ?”
Lục Kiến Thành hỏi lại: “Dì ơi, con mạo muội hỏi một câu, dì có tận mắt nhìn thấy thi thể của ông ấy không?”
“Cái đó thì không, năm đó vụ nổ xe vô cùng nghiêm trọng, ông ấy và một người đồng nghiệp nữa đều đã bị nổ cho không còn nhận ra được nữa, nghe nói cơ thể không có chỗ nào là còn lành lặn cả, cuối cùng có thể chỉ còn lại có một ít tro cốt mà thôi.”
Nghĩ đến cảnh tượng đó, Mộc Uyển đến bây giờ vẫn còn cảm thấy rùng mình.
“Dì ơi, không giấu dì, cha của Khuê Khuê thật sự có thể có khả năng vẫn còn sống, ông ấy có thể đã có một khuôn mặt mới, một thân phận mới, chỉ là chúng ta vẫn chưa tìm thấy ông ấy mà thôi.”
Mộc Uyển cảm thấy rất sốc, nhận thức của bà ấy như bị lật đổ, bà ấy nhìn về phía Chu Tiễn Nam: “Con trai, những gì cậu ấy nói đầu là thật sao?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!