“Cô nói cái gì?” Nam Khuê không dám tin, người cô không nhịn được mà trở nên run rẩy. Đột nhiên cô cảm thấy thật sự rất lạnh. Có một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng tới tứ chi đang ăn mòn cả người cô, lạnh tới run lẩy bẩy.
Năm đó, ông nội hỏi cô: “Khuê Khuê, nếu như Kiến Thành muốn ở bên cạnh con, cưới con làm vợ, con có đồng ý không?”
“Ông nội, anh ấy tự nguyện sao?”
Lúc đó, cô đã biết người mà anh yêu là Phương Thanh Liên rồi, vì thế cô mới hỏi như vậy. Cô tự nói với bản thân, nếu như anh bị ông nội bắt, thì dù nói gì cô cũng sẽ không đồng ý, bởi vì cô không muốn dùng hôn nhân để trói buộc anh lại. Càng không muốn dùng cách đó để có được anh.
“Đồ ngốc, Kiến Thành cứng rắn như vậy, nếu như không phải nó tự nguyện thì ông nội cũng không ép được nó mà.”
Sau này, cô cũng hỏi Lục Kiến Thành. Cô hỏi anh: “Anh tự nguyện cưới em sao? Em biết ông nội rất yêu thương em, em không muốn anh vì lệnh của ông mà cưới em, càng không muốn làm khó cho anh.”
Lục Kiến Thành đã trả lời cô thế nào chứ? Anh nói: “Là tự nguyện, tôi và Thanh Liên đã chia tay rồi, chúng ta làm bản định ước đi, trong vòng ba năm tôi sẽ hết lòng yêu thương em, nếu như ba năm sau tôi vẫn không thể yêu em thì chúng ta ly hôn hoà bình, em đồng ý không?”
“Đồng ý!” Lúc đó cô nở một nụ cười xán lạn rực rỡ.
Lục Kiến Thành còn hỏi cô: “Tại sao lại đồng ý gả cho tôi? Em không có người trong lòng sao? Bằng lòng bị hôn nhân trói buộc lại sao? Không muốn đi theo đuổi người mình thích à?”
Cô nói có chứ, thích 8 năm rồi. Sau đó lắc đầu: “Không theo đuổi nữa.”
Bởi vì cô đã trở thành vợ của anh ấy rồi, trực tiếp từ tình yêu biến thành hôn nhân, hoàn thành được một bước lớn của đời người.
Nhưng bây giờ Phương Thanh Liên nói với cô, tất cả mọi thứ đều là giả. Nếu như cô ta nói là thật. Vậy là chứng minh từ lúc bắt đầu, tất cả mọi người đều đang lừa cô.
Ước hẹn ba năm?
Nam Khuê găm chặt ngón tay vào lòng bàn tay, đột nhiên buồn cười, tình cảm đều là một màn che mắt, một lời nói dối trắng trợn.
Năm đó cô còn cảm động đến nỗi nước mắt dàn dụa, tưởng rằng Lục Kiến Thành đã quên Phương Thanh Liên rồi, muốn cùng cô bắt đầu một cuộc sống mới.
Hoá ra cô mới là người ngu ngốc đó, là người bị trêu đùa tới quay mòng mòng.
“Nam Khuê, cô thật sự đơn thuần một cách đáng yêu, người mà Kiến Thành yêu là tôi, sao anh ấy có thể tự nguyện mà cưới cô chứ? Biết tại sao anh ấy lại đặt ra định ước ba năm không? Chính là vì để ba năm sau, cô không còn bất cứ lý do gì, không chút oán trách mà ly hôn cho anh ấy tự do, sau đó quay về cưới tôi.
Anh ấy biết, chỉ có cô nói với ông nội, thì ông nội mới đồng ý, nếu tự anh ấy nói chắc chắn ông nội sẽ không đồng ý. Vì để ở bên cạnh tôi, anh ấy thật sự đã tốn rất nhiều công sức, thậm chí… bày ra một lời nói dối hoàn hảo tới như vậy.”
Những lời Phương Thanh Liên nói khiến Nam Khuê như vừa nhốt mình vào hầm băng vậy. Một luồng khí lạnh nhanh chóng bao chặt lấy người cô, thật sự lạnh quá, lạnh quá.
Nếu như những điều này đều là giả, vậy nhiều ngày đêm như vậy, lẽ nào anh đều đang diễn kịch hay sao? Còn có đêm hôm đó, anh ôm lấy cô triền miên suổt một đêm, dịu dàng ôm lấy cô, lẽ nào toàn bộ đều là giả, không có đến một chuyện là thật sao?
Trong lòng Nam Khuê tràn đầy chua xót, đột nhiên cô cảm thấy bản thân giống như một con rối, ngốc nghếch đến cực điểm. Thế nên mới để cho Lục Kiến Thành liên tục điều khiển, bị anh lừa dối tới quay mòng mòng.
“Tôi không tin, trừ khi cô nói cho tôi biết ông nội bắt ép anh ấy thế nào.”
Cô xiết chặt tay lại thành nắm đấm, ở cùng nhau lâu như vậy, cô hiểu quá rõ Lục Kiến Thành rồi. Theo tính khí của anh nếu như không phải có một lợi ích rất quan trọng, thì dù ông nội có kề dao vào cổ anh cũng sẽ không thể làm anh ngoan ngoãn mà nghe lời được.
Phương Thanh Liên nở ra nụ cười chế giễu: “Nam Khuê, cô thật sự đúng là kiên trì mà, nếu như cô đã muốn biết như vậy thì tôi sẽ nói cho cô.
Bởi vì ông nội đe doạ anh ấy, nếu như không lấy cô, ông nội sẽ đưa tôi ra nước ngoài, cả đời này tôi và anh ấy cũng không thể gặp được nhau nữa, tuy không thể ở bên cạnh nhau, nhưng để được gặp nhau anh ấy mới chấp nhận.”
Nam Khuê cắn lấy môi, cô rất khó chịu. Khó chịu đến nỗi không thể thốt nên lời nào.
Nhưng Phương Thanh Liên cũng không dễ dàng mà bỏ qua cho cô, còn tiếp tục tấn công: “Về phần chân của tôi, cô còn nhớ ngày mà cô kết hôn, Kiến Thành nhận được một cuộc điện thoại ở đám cưới, thiếu chút nữa là rời đi?”
“Ừ.” Đám cưới của cô, đương nhiên là cô nhớ.
“Bởi vì tôi vội vàng đi tới đám cưới của hai người mà bị đụng xe trên đường, xém chút nữa là chết rồi, cấp cứu suốt một ngày mới có thể cố gắng giữ được cái mạng này, đôi chân này cũng vậy mà bị phế.”
Chẳng trách, đám cưới vừa kết thúc anh ấy liền vội vàng đi như vậy. Cô còn hỏi anh có phải công ty đã xảy ra chuyện gì không? Anh nói là một người bạn bị tai nạn xe muốn đi chăm sóc, nhưng ông nội không cho anh đi, lại còn nhờ cô giúp anh giấu ông.
Cô nhớ rất rõ lúc đó ông nội thường xuyên gọi điện thoại hỏi cô: “Khuê Khuê à, thằng nhóc Kiến Thành đó vẫn ngoan ngoãn ở nhà cùng con chứ.”
“Có ạ, ông nội, anh ấy đang ở bên cạnh con.” Cô còn ngốc nghếch giấu giếm cho anh. Đến mức đêm tân hôn của họ mà cả đêm anh không về.
Hoá ra vào đêm tân hôn của bọn họ, anh lại đi đến cùng cô gái khác. Mấy ngày sau đó, anh vẫn đi luôn đi sớm về muộn như vậy, lúc nào cũng mệt mỏi.
Nhưng anh chưa từng nói với cô, người bạn trong miệng anh chính là ‘Phương Thanh Liên’!!”
Nếu như cô biết?
Nam Khuê đau khổ cười một cái, cho dù cô có biết thì cô vẫn giúp anh giấu ông nội. Ai bảo cô lại yêu anh tới như vậy, không nỡ để anh bị ông nội trách mắng!
“Thế nên? Bây giờ cô nói với tôi những điều này là vì cái gì?” Nam Khuê nhìn cô ta, đột nhiên giống một con nhím đang dùng hết sức lực để phản kháng lại, dựng toàn bộ gai nhím lên để bảo vệ cơ thể yếu đuối.
“Nói với tôi, chân của cô là do tôi mà thành, là do tôi hại cô mất đi đôi chân sao?”
“Nam Khuê, cô tự hỏi lòng mình đi, lẽ nào không phải sao?” Giọng nói Phương Thanh Liên có chút kích động. “Nếu như không phải vì cô, ông nội sẽ không ép buộc Kiến Thành, Kiến Thành sẽ không can tâm tình nguyện cưới cô, tôi cũng sẽ không vì trên đường đi tham gia đám cưới của hai người mà xảy ra tai nạn, hai chân cũng sẽ không bị phế.
Nếu như không vì cô, tôi sớm đã gả cho Kiến Thành, có lẽ chúng tôi đã có con cái, bên nhau sớm tối rồi.”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!