Lục Kiến Thành xoa mi tâm, cảm thấy vô cùng đau đầu, trong lòng càng buồn phiền hơn, cảm thấy vô cùng khó chịu.
“Không cần cho người của chúng ta đi đón cô ấy, cậu sắp xếp một chiếc taxi đi qua nhà tôi lúc tám giờ.” Sau đó anh ra lệnh.
“Hả, tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân đã đặt xe xong với tôi rồi, không cần phải phiền phức như vậy.” Lâm Tiêu cảm thấy vô cùng khó hiểu.
“Nghe theo lời tôi mà làm là được.”
“Vâng, tổng giám đốc Lục.”
Sau khi cúp điện thoại, Lục Kiến Thành dùng sức day thái dương.
Nếu như anh đoán không sai, hôm nay Nam Khuê sẽ không ngồi bất kỳ loại xe nào của nhà họ Lục để ra cửa.
Cho nên, cách duy nhất mà cô có thể làm là ngồi taxi.
Nhưng ở khu biệt thự này của họ, xung quanh đều là núi, từng nhà đều có xe riêng, nếu không phải tình huống đặc biệt gì thì căn bản sẽ không có taxi.
Cơm nước xong xuôi, Nam Khuê lên tầng trang điểm nhạt.
Cuối cùng lúc thay giày, cô cảm thấy vô cùng băn khoăn.
Dáng người cô không quá cao, thuộc về dạng hình xinh xắn lanh lợi, nhưng đi phỏng vấn, chắc chắn có rất nhiều người đi giày cao hơn cô.
Mặc dù là bác sĩ, trình độ và năng lực cá nhân được rất được coi trọng, nhưng cô cũng không thể vừa vào cửa phỏng vấn đã bị người khác đánh bại về khí thế.
Cho nên đi một đôi giày cao gót là lựa chọn tốt nhất.
Nhưng nghĩ đến em bé, cô lại do dự.
Trong bệnh viện rất nhiều người, hơn nữa lúc nào cũng có sự việc bất ngờ, lỡ như cô không may bị người khác đụng vào, giày cao gót rất dễ trật chân, đến lúc đó sẽ làm em bé bị thương.
Phân vân một lúc lâu, cuối cùng Nam Khuê vẫn chọn một đôi giày đế bằng hơi cao.
Vừa khá cao còn tương đối an toàn.
Lúc đi ra ngoài bắt xe, thật ra cô vô cùng lo lắng.
Nhất là đợi mười phút mà không có xe, thậm chí cô tăng tiền cũng không có tài xế nhận đơn, Nam Khuê đột nhiên hối hận.
Lần phỏng vấn này là cơ hội quan trọng thế nào chứ, đây là chức vị cô mơ ước từ lâu, nếu như vì không bắt được xe mà đến trễ thì cô sẽ hối hận chết mất.
Mặc dù bây giờ đang giận Lục Kiến Thành nhưng cô thật sự không nên lấy cơ hội phỏng vấn của mình để hờn dỗi.
Nếu như sáng nay đi xe của anh thì hiện tại cô cũng đã đến bệnh viện rồi.
Đợi thêm mấy phút nữa, lúc Nam Khuê đang ngóng trông mỏi mắt thì đột nhiên có một chiếc taxi “trống” đi đến.
Nam Khuê vô cùng hưng phấn, lập tức vẫy tay.
Hai mươi phút sau, mãi cho đến khi xe taxi dừng trước cổng bệnh viện rồi Nam Khuê mới thở phào một hơi.
Nhìn đồng hồ, đúng tám giờ bốn mươi, sớm hai mươi phút, tất cả đều rất tốt.
Phỏng vấn rất thuận lợi, cuối cùng sự căng thẳng trong lòng Nam Khuê mới lắng xuống.
Mặc dù bệnh viện nói một tuần sau mới có điện thoại thông báo kết quả phỏng vấn, nhưng Nam Khuê biết mình đã ổn.
Vì dù từ trình độ chuyên nghiệp hay trả lời vấn đề phỏng vấn hay những phương diện khác thì cô đều làm chuẩn bị đầy đủ, hơn nữa cô cũng vô cùng tự tin về mình.
Vì chưa tốt nghiệp nên cô chỉ có thể vào làm bằng thân phận thực tập.
Nhưng cô tuyệt đối không nhụt chí.
Cô biết, một ngày nào đó, cô nhất định sẽ chiến thắng mọi khó khăn, trở thành bác sĩ chính thức của bệnh viện này, trở thành thầy thuốc ưu tú trong lời mẹ.
Sau khi rời khỏi bệnh viện, Nam Khuê trực tiếp đến cửa hàng.
Tối hôm qua cô đã muốn tốt nhưng Lục Kiến Thành lại khiến cô khó chịu như vậy, cô phải mua mua mua để ví tiền của anh cũng phải đau một lần.
Dựa vào cái gì mà mỗi lần đau đều là cô chứ, lần này cô cũng muốn anh chảy thật nhiều máu.
Sau khi ăn cơm xong, Nam Khuê hẹn Lâm Niệm Sơ ra ngoài.
Nghe được suy nghĩ của Nam Khuê, Lâm Niệm Sơ giơ hai tay đồng ý: “Nên, Lục Kiến Thành đây là đang tìm đường chết, Khuê Khuê, hôm nay cậu đi theo tớ, không quét cho anh ta đau thẻ thì tớ không mang họ Lâm.”
“Được, vậy tớ giao toàn quyền cho cậu.” Nam Khuê cười kéo tay cô ấy.
“Đi, hai chị em chúng ta phải thoải mái đi.”
Sau đó hai người “càn quét” từ tầng bảy xuống.
Nam Khuê tò mò: “Vì sao không bắt đầu từ tầng một?”
“Ngốc quá, ở tầng một gần như đều là châu báu trang sức, đó là nơi quý nhất, thứ kinh động như vậy thì chúng ta phải đưa cho Lục Kiến Thành cuối cùng.”
Nam Khuê gật đồng, bày tỏ vô cùng đồng ý.
Sự thật chứng minh, sức chiến đấu của họ có hạn, mới đi dạo tầng ba mà hai người đã thấy mệt.
May là khi vừa kết thúc phỏng vấn Nam Khuê đã thay một đôi giày đế bằng thoải mái dễ chịu, nếu không cô cũng không cần cái chân này nữa.
Hai người lập tức tìm một quán trà sữa gần đấy để nghỉ ngơi, Lâm Niệm Sơ gọi một ly trà sữa lạnh, Nam Khuê chỉ hâm mộ một chút, cuối cùng gọi một ly nước trái cây ép nhiệt độ bình thường.
Đồ uống của hai người nhanh chóng được mang lên, Nam Khuê nhìn ly trà sữa lạnh buốt còn nổi đá của Lâm Niệm Sơ, hai mắt đều tỏa sáng.
Từ khi biết mình mang thai, cô sinh hoạt rất điều độ, cũng vô cùng nghe lời bác sĩ.
Đã lâu như vậy cô chưa hề uống nước lạnh.
Nhưng hôm nay cô rất thèm.
Sao Lâm Niệm Sơ có thể không nhìn ra chứ?
Cô ấy trực tiếp đẩy ly trà sữa đến trước mặt Nam Khuê: “Uống đi, nhìn cậu kìa, không khác gì chú mèo nhỏ ham ăn, hai mắt cũng sắp tỏa sáng rồi, nhưng tớ nói trước, chỉ có thể uống một ngụm nhỏ.”
“Được, vẫn là Niệm Niệm hiểu tớ nhất.”
Nam Khuê lập tức cười hì hì cầm ly, cô cúi đầu uống một ngụm, sau đó hài lòng đưa lại cho Lâm Niệm Sơ.
Đúng lúc này Lục Kiến Thành nhận được điện thoại.
“Sao rồi?” Anh trực tiếp lên tiếng.
“Tổng giám đốc Lục, thiếu phu nhân đang đi dạo phố với cô Lâm, chắc là đi dạo mệt nên hai người đang ngồi nghỉ ở tiệm trà sữa.” Người kia báo cáo.
“Cảm xúc của cô ấy thế nào? Tốt hơn chút nào không?”
Người kia lại một lần nữa nhìn Nam Khuê, sau đó trả lời: “Thiếu phu nhân rất vui, từ đầu đến cuối luôn nói cười với cô Lâm.”
“Ừm.”
Anh lập tức hỏi lại: “Sáng nay cô ấy phỏng vấn như thế nào?”
“Thiếu phu nhân rất lợi hại, buổi phỏng vấn sáng nay có hơn một trăm người, cuối cùng chỉ nhận ba người. Thiếu phu nhân lấy được thành tích đứng đầu, nhận lời mời đi làm.” Giọng nói người kia trở nên vô cùng kích động và hưng phấn.
“Ừm.”
Lục Kiến Thành trả lời rồi cúp điện thoại.
Không hiểu sao đột nhiên anh không biết nên vui hay buồn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!