Lâm Niệm Sơ thấy thế liền nhanh chân bước tới.
Thế nên Lục Nhu còn chưa kịp vung tay ra đã bị người ta tóm lấy. Bởi vì bị tóm lấy tay rồi, Lục Nhu gầm lên: “Buông tôi ra!”
“Nhu Nhu, bình tĩnh một chút.”
Cho đến khi nghe thấy giọng của Phương Thanh Liên, Lục Nhu mới lấy lại bình tĩnh. Cô ta chậm chậm bỏ tay xuống, sau đó khó hiểu nhìn Phương Thanh Liên: “Chị Thanh Liên, sao chị lại giữ lấy tay em?”
“Bởi vì chị không muốn để em phạm lỗi.” Phương Thanh Liên khuyên bảo.
“Em có thể phạm lỗi gì được chứ, bây giờ ông nội đã không còn nữa rồi, cô ta sớm đã không còn chỗ dựa nữa, em còn không thể đánh cô ta nữa sao?”
Phương Thanh Liên gật đầu: “Ừ, đúng là không thể đánh được.”
“Tại sao chứ? Chị Thanh Liên, lẽ nào đến chị cũng giúp đỡ cô ta hay sao?” Lục Nhu bực bội giậm chân.
Phương Thanh Liên hít một hơi thật sâu, sau đó nói: “Nhu Nhu, em biết chuyện anh Kiến Thành của em kết hôn chứ!”
“Em biết chứ, chuyện này thì có liên quan gì đến cô ta?”
Lời mới nói được một nửa, Lục Nhu trở nên ngây người ra, nhìn Phương Thanh Liên với vẻ nghi ngờ: “Không lẽ nào cô ta chính là… vợ của anh Kiến Thành?”
“Ừ, đúng là cô ấy.”
Nghe được câu trả lời từ Phương Thanh Liên, ngay lập tức Lục Nhu trong lòng như lửa đốt.
Là cô ta.
Lại là cô ta.
Người phụ nữ này đúng là âm hồn bất tán. Tại sao chỗ nào cũng có cô ta? Chuyện gì cũng có cô ta góp mặt?
“Chị Thanh Liên, trò này không vui chút nào đâu, chị đừng lừa em nữa được không?”
“Nhu Nhu, chị biết em không chấp nhận được, nhưng mọi chuyện đều là thật.”
Màn kịch của hai người này, Nam Khuê thật sự không nuốt trôi được nữa.
“Niệm Niệm, chúng ta đi thôi.” Nam Khuê nói.
Phương Thanh Liên lập tức giữ cổ tay cô lại, cô ta ngồi trên xe lăn vậy nên phải ngẩng đầu lên, hướng đôi mắt sắc bén tràn đầy vẻ thách thức về phía Nam Khuê: “Đợi đã, không lẽ cô không muốn biết hôm nay tôi đến đây để làm gì sao?”
“Không muốn, không liên quan gì đến tôi.” Nam Khuê dứt khoát nói.
Phương Thanh Liên nở nụ cười khiêu khích nói: “Hôm nay tôi tới để chọn nhẫn.”
“Thế à? Nhẫn gì?” Nam Khuê cố ý hỏi.
“Nam Khuê, cô đang giả vờ đúng không, đương nhiên là nhẫn kết hôn.”
“Được đó, vậy chúc mừng cô Phương nhé.”
Phương Thanh Liên nhìn Nam Khuê đang nở nụ cười vui vẻ, lập tức nắm chặt hai tay lại, lúc này, cô ta hận không thể trực tiếp xông đến xé rách nụ cười giả dối của Nam Khuê, để cô phải lộ ra bộ dạng đau khổ vặn vẹo.
Nam Khuê, tôi dám chắc chắn cô đang giả vờ. Cô nhất định đang giả vờ. Tôi đã nói tôi sắp kết hôn rồi, tôi không tin cô có thể bình tĩnh được như vậy.
“Nam Khuê, cô thật sự không hiểu hay giả vờ không hiểu đây, nếu như tôi kết hôn, vậy chú rể chỉ có thể là một mình Kiến Thành thôi. Tôi không tin cô thật sự không sợ.” Phương Thanh Liên khiêu khích.
Vốn dĩ Lâm Niệm Sơ vẫn luôn lười biếng đứng bên cạnh nghe, cô không định nhúng tay vào, bởi vì cô tin Nam Khuê tuyệt đối có thể xử lý được chuyện này.
Lúc nhỏ bọn họ còn gặp nhiều chuyện khó xử lý, nhiều người khó dây vào hơn thế này nhiều, nhưng mỗi lần bọn họ đều có thể giải quyết ổn thoả.
Thế nên bọn họ đều luyện ra được chút năng lực này.
Nhưng mà bây giờ Nam Khuê đang mang thai, hôm nay bọn họ đi mua sắm hơi lâu, Lâm Niệm Sơ không muốn để Nam Khuê bị mệt, thế nên quyết định ra tay nhanh chóng giải quyết hết chuyện này cùng người phụ nữ ồn ào này.
Cô bước tới quầy hàng, dặn dò nhân viên vài câu. Rất nhanh nhân viên đã mang tới một chiếc ghế.
Lâm Niệm Sơ bước tới đỡ Nam Khuê ngồi xuống ghế nghỉ ngơi, đồng thời cúi người nói: “Giao cho tớ, trong bụng cậu vẫn còn em bé, không thích hợp để mệt mỏi với tức giận.”
“Được.” Nam Khuê gật đầu. Cô tất nhiên sẽ hoàn toàn tin tưởng Niệm Niệm.
Rất nhanh sau đó Lâm Niệm Sơ bước tới chỗ Phương Thanh Liên. Vốn dĩ Phương Thanh Liên đang ngồi trên xe lăn, người thấp xuống một đoạn, đây cũng vẫn luôn là nỗi đau trong lòng cô ta.
Lục Nhu lại nhỏ con, chiều cao cũng không có chút lợi thế nào.
Lâm Niệm Sơ là một người mẫu, vóc dáng của cô vốn đã cao gầy, càng không nói tới đôi chân tinh tế thon dài kia, quả thực rất dễ kích thích hormone của đàn ông.
Cô đi trên đôi giày cao gót hơn mười phân, đeo một chiếc kính râm, khí thế đi về phía Phương Thanh Liên, sau đó dừng lại bên cạnh cô ta, đứng từ trên cao nhìn xuống hỏi: “Cô chính là Phương Thanh Liên?”
“Đúng là tôi.”
Biết là khí thế của mình không sánh bằng, Phương Thanh Liên cố gắng để bản thân giữ bình tĩnh.
“Ồ…?” Lâm Niệm Sơ cố ý kéo dài thanh âm.
Cô nheo mắt lại, ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng đẩy chiếc kính râm trên sống mũi, bỗng nhiên một tràng cười thoát ra khỏi cổ họng:
“Vậy ánh mắt của Lục Kiến Thành cũng thật sự khiến tôi mở rộng tầm mắt đó, không quan tâm bỏ lại người phụ nữ xinh đẹp như Khuê Khuê nhà chúng tôi mà lại đi thích một đứa tàn tật què chân như thế này.”
Lâm Niệm Sơ nói một câu đánh thẳng vào nỗi đau của Phương Thanh Liên, cô ta cắn chặt môi, trong chốc lát trên mặt đã trở nên khó coi rồi.
Lúc trước khi Nam Khuê chế giễu Phương Thanh Liên là vì tình cảm của Lục Kiến Thành, nói chuyện vẫn chừa lại mặt mũi cho cô ta, không hề nói khó nghe như vậy.
Nhưng mà Lâm Niệm Sơ thì không giống như thế, căn bản cô ấy không cần cho Phương Thanh Liên chút mặt mũi nào.
“Cô là ai? Nói chuyện không cần phải khó nghe như vậy chứ?” Phương Thanh Liên nhìn Lâm Niệm Sơ, trong đáy mắt tràn đầy sự phẫn nộ đang được nín nhịn lại.
“Tôi là ai thì không quan trọng.” Lâm Niệm Sơ lại đặt ánh mắt lên chân Phương Thanh Liên: “Thế này mà gọi là khó nghe rồi à, những chuyện khó nghe hơn tôi còn chưa nói đâu!”
“Chân này của cô đã què rồi, tôi thật sự rất tò mò, sinh hoạt thường ngày thì phải làm thế nào đây? Còn có thể tự giải quyết không? Có phải là cần một người bảo mẫu chăm sóc cô 24 giờ không, cô nói cô đã như thế này rồi, đến bản thân còn cần tới bảo mẫu, còn có thể chăm sóc được tên đàn ông như Lục Kiến Thành kia hay không đây?”
Phương Thanh Liên nắm chặt tay, ngón tay bấm vào lòng bàn gần như đã bật máu rồi.
Cô ta trừng đôi mắt đỏ rực vào phía Lâm Niệm Sơ.
“À, đúng rồi, hai chân của cô không thể động được như thế này, nếu thật sự gả cho Lục Kiến Thành rồi còn có thể làm những chuyện giữa vợ chồng với anh ta không, có thể phục vụ anh ta tốt được không đây?”
“Còn nữa, cô có thể sinh được con không? Gia đình giống như Lục gia đó ấy mà, cô thấy có thể chấp nhận được một con gà mái không có trứng hay không đây, có thể chấp nhận được một người không thể đẻ được hay sao?”
Những lời của Lâm Niệm Sơ, từng câu từng chữ đều giống như lưỡi dao, hung hăng cấu xé lồng ngực Phương Thanh Liên.
Hơn nữa từng đao đều rướm máu, đau đến cùng cực.
Không thể không nói, những lời đó bén nhọn cực kỳ.
Nếu như không phải liều mạng nhẫn nhịn, Phương Thanh Liên hận không thể lập tức xông lên trực tiếp cấu xé miệng Lâm Niệm Sơ ra.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!