Chương 1402
“Suỵt!” Đặt tay lên môi, anh ta nhẹ giọng dặn dò những người xung quanh: “Động tác nhẹ nhàng chút, các người về trước đi, thiếu phu nhân ở đây để tôi chăm sóc.”
“Vâng.”
Đợi sau khi tất cả mọi người rời đi, Trần Tranh cởi áo khoác của mình ra, nhẹ nhàng đắp lên người Nam Khuê.
Sau đó ngồi ở ghế lái, lặng lẽ chờ đợi.
Giấc ngủ này, Nam Khuê ngủ được một lúc.
Khi mơ mơ màng màng mở mắt ra, đã là một tiếng sau.
Khi ánh mắt nhìn vào áo khoác trên người, phản ứng đầu tiên của cô là Kiến Thành đã trở về.
“Ông xã”
Nam Khuê đứng dậy, vội vàng mở miệng.
Nhưng trả lời cô, chỉ có không khí cô đơn.
Lúc này, Trần Tranh xoay người thấp giọng hỏi: “Thiếu phu nhân, cô tỉnh rồi sao?”
“Ừm.”
Nhìn thấy anh ta, Nam Khuê tỉnh táo hơn vài phần, cúi đầu nhìn chiếc áo trên người mình, cô hỏi: “Áo khoác này là của anh à?”
“Vâng.”
Nam Khuê đưa cho anh ta, đồng thời mở miệng: “Cảm ơn sự quan tâm của anh, nhưng lần sau đừng làm chuyện như vậy nữa.”
Bởi vì sự đường đột của anh ta, hại cô mừng hụt một phen.
Thất vọng sau hi vọng, rất là khó chịu.
“Vâng, Thiếu phu nhân, tôi đã nhớ kỹ.”
“Tôi trở về trước, anh cũng đi nghỉ ngơi sớm đi.”
Nói xong, Nam Khuê từng bước đi vào bên trong.
Trong phòng ngủ, Niệm Khanh và Tư Mục đã ngủ, cho nên Nam Khuê bước đi nhẹ nhàng.
Vốn dĩ lúc này hai thằng nhóc kia nhất định đã say giấc, kết quả Nam Khuê vừa đẩy cửa ra, hai thằng nhóc kia đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, vẻ mặt buồn ngủ mông lung nhìn qua.
Giọng nói mềm mại, mơ hồ và đáng yêu: “Mẹ ơi, tuyệt quá, cuối cùng mẹ cũng đã về.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!