Chương 1530
Cố Mạc Hàn là người hiểu chuyện, làm sao anh nghe mà không hiểu được chứ.
“Bác gái, rất xin lỗi.” Anh bước lên, trịnh trọng nghiêm túc xin lỗi.
Bà Chu không để ý tới anh, mọi ánh mắt đều đặt trên mặt Chu Hiểu Tịnh.
“Bác gái, là cháu không chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và con nhỏ, đây là thất trách của cháu.”
“Vì đó là lỗi của cháu, bác yên tâm, cháu nhất định sẽ thay đổi, sau này cháu sẽ làm tròn trách nhiệm của một vị hôn phu và một người cha trong tương lai, sẽ chăm sóc mẹ con cô ấy.”
Nghe nói như vậy, cuối cùng mẹ Chu cũng có chút phản ứng.
Bà ấy xoay người: “Mạc Hàn, bác không muốn nói những câu thừa thãi, bác cũng chỉ có một yêu cầu, chăm sóc tốt cho Hiểu Tịnh và đứa nhỏ, chúng nó không thể xảy ra chuyện nào ập đến bất chợt được.”
“Bác gái yên tâm, nếu cháu đã hứa hẹn, nhất định sẽ làm được.”
“Ừ.”
Lúc này, sắc trời đã sáng.
Mẹ Chu đi chuẩn bị bữa sáng, Cố Mạc Hàn vẫn ở trong phòng cùng Chu Hiểu Tịnh.
Phía bên kia.
Nam Khuê vừa tỉnh lại, ngay cả mắt cũng không mở ra, cô đã mơ mơ màng màng hét lên một tiếng: “Chồng”
Tuy nhiên, không ai trả lời cô.
Trong lòng nảy sinh một dự cảm không tốt, cô vội vàng đưa tay sờ vị trí bên cạnh.
Thế nhưng, bên cạnh đã sớm trống rỗng.
Không chỉ như thế, ngay cả nhiệt độ cũng không có, hoàn toàn là một khoảng trống lạnh lẽo.
Làm sao lại như vậy?
Ngày hôm qua tuy là cô có chút nóng, cả người cũng mơ mơ màng màng, như lọt vào trong sương mù, suy nghĩ cũng không rõ ràng lắm.
Nhưng rõ ràng là cô nhớ, Kiến Thành đã tới.
Hơn nữa anh còn nói cho cô biết, anh đã khôi phục trí nhớ, anh nhớ ra cô và con rồi.
Chẳng lẽ là trí nhớ của cô bị hỗn loạn?
Bởi vì quá nhớ anh, cho nên xuất hiện ảo giác trong giấc ngủ, là do cô cứ mãi mơ mộng à?
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!