Chương 1694
Có lẽ, đây chính là sự sắp đặt của thượng đế.
Trong thế giới vô hình này, tất cả ắt sẽ tự có sự an bài của nó.
“Vừa nãy Chu Tiễn Nam đến tìm tôi, cậu ấy nói, cô gái trong bức ảnh này chính là con gái của ông.”
“Cái gì?”
Khi Cố Ngôn Bân nghe thấy điều này, ông ấy liền cảm thấy như sấm sét giữa trời quang.
“Ông? Nói, nói cái gì?” Hai tay của ông ấy run rẩy, đôi mắt lại càng mở to hơn.
Nhìn thấy hai tay của ông ấy run cầm cập, Phùng Thao lập tức chủ động đưa bức ảnh đó nhét vào trong tay ông ấy.
“Lão Phùng, ông chắc chắn con bé là con gái của tôi sao?” Đôi mắt của Cố Ngôn Bân đang lóng lánh.
“Chính miệng Chu Tiễn Nam nói cho tôi biết, nên có lẽ không phải là giả đâu, đúng rồi, thằng bé nói Mộc Uyển biết chuyện này.”
Cố Ngôn Bân cầm lấy bức hình rồi đi ra ngoài: “Tôi đi tìm bà ấy ngay bây giờ.”
Phùng Thao lập tức giữ ông ấy lại: “Ông không cần mạng nữa sao, nếu như bị người khác phát hiện thì sao, ông còn muốn sống nữa không vậy?”
“Sao cũng được, bây giờ tôi chỉ muốn biết con bé có phải là con gái của tôi hay không thôi.”
“Lão Cố, tôi biết ông rất kích động, nhưng ông có từng nghĩ, nếu như thân phận của ông bị bại lộ, thì sẽ khiến cho đứa con gái vừa mới nhận lại này phải chịu nỗi đau mất đi cha không?”
Lời nói của Phùng Thao đã cắt trúng vào mạch máu của Cố Ngôn Bân.
Lập tức khiến ông ấy bình tĩnh trở lại.
“Ông ngồi xuống đi, tôi sẽ phái người đi đón Mộc Uyển tới đây ngay, hai người gặp nhau ở chỗ của tôi đi.”
Cố Ngôn Bân cảm kích mà nhìn ông ấy: “Cảm ơn ông, lão Phùng.”
Tiếp sau đó, ông ấy vẫn luôn giữ một tư thế đứng chờ ở trong thư phòng.
Mãi cho tới khi Mộc Uyển xuất hiện, Cố Ngôn Bân liền lập tức xông tới.
Nhìn thấy ông ấy, Mộc Uyển thấy rất xa lạ.
Bà ấy có chút sợ hãi mà lùi về sau một bước, đồng thời nhìn về phía Phùng Thao: “Ông ấy là ai?”
Phùng Thao còn chưa kịp mở lời, Cố Ngôn Bân đã nói trước rồi: “Chị dâu, tôi là Chu Phong, tôi chưa chết.”
“Cái gì?”
Mộc Uyển lập tức cảm thấy sợ hãi, bà ấy quả thật không dám tin vào tai mình.
Nhưng sau đó, bà lấy liền ổn định lại tinh thần, vẻ mặt kinh ngạc mà hỏi: “Ông thật sự là Chu Phong sao? Nhưng không phải là ông đã chết rồi à?”
Cố Ngôn Bân giải thích: “Năm đó, sau khi xe nổ, tài xế và lão Phùng đã kịp thời đến cứu tôi ra ngoài, nhưng bởi vì vùng bị bỏng trên cơ thể quá lớn nên tôi đã bị hủy dung. Vì để khiến cho bọn buôn ma túy kia tin rằng tôi đã chết, để bảo vệ tính mạng của tôi, bọn họ đã lập ra kế hoạch, để tôi chôn vùi trong vụ nổ đó.”
“Bây giờ, tôi đã thay hình đổi dạng rồi, Cố Ngôn Bân chính là thân phận mới của tôi.”
Tuy rằng tận tai nghe thấy những điều này, nhưng Mộc Uyển vẫn bị sốc nặng.
“Tôi thật sự không ngờ rằng, suy đoán của Tiễn Nam lại thật sự là thật.”
Sau khi nói rõ thân phận, Cố Ngôn Bân liền cầm lấy tấm hình của Nam Khuê rồi đi tới.
“Tiễn Nam nói, con bé là con gái của tôi, có phải là thật không?”
Lúc này, Cố Ngôn Bân rất kích động và nóng ruột nhìn Mộc Uyển, giống như sợ rằng sẽ bỏ sót bất cứ biểu cảm nào trên khuôn mặt của bà ấy vậy.
Mộc Uyển mở điện thoại lên rồi mở bức ảnh đã khôi phục xong của Nam Thu Ngữ và “Chu Phong” ra đưa cho Cố Ngôn Bân xem.
Bạn đang đọc truyện mới tại me truyenhotmoi .com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!