Hạ Tử Quyên bước trở lại phòng bệnh, thấy cô bước vào Tô Vũ thắc mắc hỏi cô:
"Ai đã tìm chị vậy?"
Hạ Tử Quyên cười nhẹ nói:"Anh già nghiêm nghị đến ghé xem chị còn sống hay chết. Haizz~ Cứ tưởng có lòng tốt đến tận đây thăm chị ai dè đâu là có việc đến đây rồi chuẩn bị bay đến thành phố S thăm Clara."
Tô Vũ bụm miệng cười khúc khít, ánh mắt trở nên gian xảo lấy từ trong túi xách ra một con rắn giả đưa trước mặt của Hạ Tử Quyên.
"Áaaaa..." Tiếng thét thất thanh của Hạ Tử Quyên vang dội khắp cả phòng, cô bỏ chạy, Tô Vũ lại đuổi theo nhát cô, giọng nói hoảng sợ của Hạ Tử Quyên như muốn phát khóc:"Đừng lại đây. Tô Vũ! Em nghe không hả?"
Cô chạy ra phía sau của Hạo Phú rồi lại núp sau Hạo Tư chạy sang Hạo Dương kể cả người cô không ưa là Thành Siêu cô cũng chạy đến nấp phía sau, không còn ai cô đành chạy cầu cứu Dạ Thành Đông, lôi anh đứng dậy chắn cho cô.
Dạ Thành Đông cười tủm tỉm, quay đầu về phía sau nói với cô:"Nè! Tôi vẫn còn là bệnh nhân đó, vết thương chưa có khỏi."
Hạ Tử Quyên nấp phía sau người anh, hoảng loạn khi nhìn thấy con rắn giả kia, đáp lại anh:"Chẳng phải tôi là bác sĩ sao, có gì tôi chữa trị cho anh sau anh cũng sẽ không chết đâu. Bây giờ anh chỉ cần giúp tôi kêu Tô Vũ quăng con rắn giả đó đi đi."
Dạ Thành Đông bật cười hẳn, nhìn vẻ mặt hoảng sợ có nét đáng yêu của cô:
"Đó chỉ là con rắn giả thôi mà, có phải rắn giả đâu mà sợ."
Hạ Tử Quyên lấy thân người to lớn của anh che chắn mình lại, nhăn nhó nói:
"Trời ơi ~ Rắn giả rắn thiệt gì cũng là rắn."
Bọn người Hạo Phú nhìn thấy vẻ mặt này của cô mà không nhịn được bật cười, cười đến nổi chảy cả nước mắt, Tô Vũ thấy trêu cô như vậy cũng đủ rồi cất con rắn vào, vừa cười vừa nói:"Em không giỡn nữa, em cất nó vào rồi."
Hạ Tử Quyên từ phía sau của anh hé hé đầu ra nhìn để xác thực là Tô Vũ đã cất con rắn đi rồi, bây giờ cô trông giống hệt một đứa trẻ. Dạ Thành Đông trở lại giường, cô vội ngồi lên giường theo anh đẩy anh nhích sang một bên, tay vẫn nắm lấy tay áo của anh, ánh mắt cảnh giác nhìn Tô Vũ.
Tô Vũ nhịn cười nói:"Em phải đi về đây. Bye chị của em."
Hạ Tử Quyên vẫy vẫy tay xua đuổi Tô Vũ:"Đi lẹ dùm đi."
Hạo Tư cúi đầu nhịn cười, nhưng vai vẫn run không không Hạ Tử Quyên đứng dậy cảm thấy có chút mất mặt nhanh chóng rời khỏi phòng bệnh.
Buổi tối, thành phố S, quán bar Lover, Clara một mình đi uống rượu, vui chơi uống đến say bí tỉ không biết trời đất, cơn buồn nôn đã lên tới cổ, Clara nhanh chóng chạy vào nhà vệ sinh nhưng chưa kịp thì cô đã va vào Phương Thần, anh khó chịu cau mày nhìn cô rồi đẩy cô ra.
"Ọe!" Cô nôn thẳng lên người của Phương Thần khiến anh cứng đờ người, hoàn toàn đứng hình trợ lý và một số vệ sĩ của anh trợn trắng mắt, từ trước đến giờ chưa có dám nôn lên người của anh, hơn nữa anh còn là người mắc chứng bệnh sạch sẽ. Phương Thần tức giận đến xanh mặt, quát lớn:"Giữ cô ta lại cho tôi."
Vừa nói xong, anh bước nhanh vào nhà vệ sinh quăng áo khoác và áo sơ mi của mình vào thùng rác, Việt Trạch trợ lý riêng của anh nhanh chóng đem áo vào cho anh. Bên ngoài, bốn ám vệ nhìn thấy Clara bị bắt giữ liền nhanh chóng xuất hiện đánh những người kia rồi đưa cô trở về.
Thay áo xong Phương Thần bước ra ngoài thì đã thấy vệ sĩ của mình đã đau đớn quằng quại nằm dưới đất, còn cô gái to gan kia đã chạy mất. Cơn giận dữ của anh càng sôi sục hơn, anh quát lớn:"Đồ vô dụng, có một cô gái cũng giữ không xong còn thành ra thế này. Mau đi bắt lại cho tôi."
Phương Thần quay người nhìn Việt Trạch:"Đi điều tra cô gái đó cho tôi."
Việt Trạch hoảng sợ, từ trước đến giờ chưa bao giờ nhìn thấy anh tức giận như thế, Việt Trạch vội cúi đầu nhanh chóng rời đi.
Bạch Nhã Băng vừa giải quyết công việc xong, mệt mỏi về đến nhà ngồi xuống ghế, nhắm mắt dưỡng thần, bốn ám vệ đưa Clara quay về Bạch gia, nghe thấy tiếng động Bạch Nhã Băng mở mắt ra quay người lại nhìn, thấy Clara loạng choạng bốn người ám vệ đang đỡ cô Bạch Nhã Băng đứng bật dậy bước nhanh đến đỡ cô:"Trời đất ơi! Bà cô của tôi ơi sao lại uống nhiều như vậy chứ?"
Bạch Nhã Băng đỡ Clara đi lên phòng, tháo giày rồi đắp chăn cho cô.
Buổi sáng ở New Zealand, Hạ Tử Quyên đi đến bệnh viện vừa bước vào phòng cô nhìn thấy anh cùng bọn người Hạo Phú thu xếp đồ đạc, cô cau mày hỏi:
"Các người đang làm cái gì vậy? Xuất viện sao?"
Dạ Thành Đông nhìn cô giọng nói đều đều đáp lại:"Đúng vậy! Tôi và em sẽ đến Đức ngay bây giờ."
Hạ Tử Quyên mặt mày nhăn nhó nhìn anh, nghi hoặc hỏi lại:"Ngay bây giờ? Anh đùa sao? Vết thương của anh còn chưa lành với lại tôi còn chưa chuẩn bị gì hết, hành lý vẫn còn ở biệt thự."
Dạ Thành Đông có chút vui trong lòng khi cô quan tâm, lo lắng cho mình:
"Hành lý của em tôi đã cho người đem đến sân bay, vết thương của tôi không sao. Bây giờ chúng ta đi thôi."
Hạ Tử Quyên chưa kịp phản ứng thì đã bị anh lôi lên máy bay, bay sang Đức, bụng cô kêu lên vì đói cô quay người nhìn sang anh, gương mặt đáng thương, than với anh:"Tôi đói, tôi chưa ăn sáng."
Anh đưa mắt ra hiệu ngay lập tức có người đem đến rất nhiều đồ ăn cho cô, anh và bọn người Hạo Phú cũng ăn một chút, chứ ăn nhiều thì không nhìn cô ăn khủng như vậy mọi người đã thấy no luôn rồi.
Thành Siêu chính là lần đầu nhìn thấy cô ăn như thế, tay còn cầm nĩa đứng hình, há hốc mồm nhìn cô, anh vẫn còn chưa tin là một cô gái có thân hình mảnh mai như thế lại có sức ăn như thế, anh quay sang nhìn Hạo Tư hỏi:
"Cô ta lúc nào cũng ăn nhiều như thế sao?"
Hạo Tư vừa ăn vừa bình thản trả lời:"Đúng vậy."
Thành Siêu khẽ gật gù nói:"Thì ra cô ta là loại hai."
Hạo Tư ngước mặt lên nhìn Thành Siêu, nhíu mày khó hiểu hỏi:"Loại hai gì?"
"Có hai loại người, loại một chính là hít không khí thôi cũng mập, còn cô ta chính là loại thứ hai ăn nhiều cỡ nào cũng không mập."
Hạo Tư vừa nhai đồ ăn trong miệng vừa nói:"Đúng, cô ấy chính là loại thứ hai thật ngưỡng mộ những người như thế."