Lọc Truyện
Từ ngày 12/7/2024: Metruyenhot sẽ chuyển sang dùng tên miền metruyenhotmoi.com. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé!

Cô Vợ Bác Sĩ Khó Chiều

Một lúc lâu sau Tần An Nhã cầm giấy báo cáo sức khỏe đến phòng làm việc của Âu Thiên Long. Cầm báo cáo trên tay ông ấy liền tiếng hỏi.

" Cô kiểm tra chắc chắn chứ? Ta không muốn có sai sót gì với đứa cháu trong tương lai này đâu."

" Âu lão gia yên tâm tôi đã kiểm tra rất kĩ, cô ấy vẩn là gái đồng trinh.Sạch sẽ một trăm phần trăm."

" Tốt, hết việc của cô rồi. Cô ra ngoài đi."

" Vậy tôi xin phép về trước."

Tần An Nhã vừa bước ra khỏi phòng Âu lão gia quay sang nói với Ngô quản gia.

" Ông đưa cô gái đó đến đây gặp tôi.Luôn tiện soạn cho tôi một bản hợp đồng giao dịch với cô gái này. đi đi."

" Vâng tôi đi làm ngay."

Trần Thanh Thanh được đưa tới phòng làm việc của ông lão gia. Bước vào căn phòng nhìn thấy một ông lão tóc đã bạc quá nữa đang ngồi quay lưng về phía mình, bàn tay cầm tẩu thuốc lá hít một hơi dài rồi thả khói vào không trung. Trần Thanh Thanh biết mình bị bán cho một ông già, nhưng không nghĩ là ông ấy già như vậy. Phải sinh con cho một ông già con lớn hơn cả ba cô bảo cô làm sao tiếp nhận được đây.

Hai bàn tay Trần Thanh Thanh bấu chặt vào vặt áo đến nhăn nhúm. Âu lão gia nhận ra sự có mặt của cô trong phòng, ông xoay ghế lại nhìn cô lên tiếng.

" Cô Trần, mời cô ngồi."

Thấy Thanh Thanh vẩn rụt rè đứng ở cửa ông trực tiếp đứng dậy đi về phía sopha khiến Trần Thanh Thanh hoảng sợ lùi lại tránh ra xa. Âu lão gia khẽ nhếch môi cười như không cười nói.

" Cô yên tâm, tôi không làm gì cô đâu. Tới đây ngồi xuống tôi có chuyện muốn thương lượng với cô."

Trần Thanh Thanh lấy hết can đảm từ từ tiến đến ngồi xuống đưa mắt nhìn ông thăm dò hỏi.

" Không biết ông chủ muốn thương lượng chuyện gì?"

" Hẳn là cô đã biết mẹ cô đã bán cô cho ta để sinh con trừ nợ. Ta cũng không muốn vòng vo.Chỉ cần cô sinh cho Âu gia ta một đứa bé trai nối dõi ta sẽ trừ hết nợ cho mẹ cô.Sau khi cô sinh xong ta sẽ trã cho cô một tỷ và cho cô vào học trường đại học y nổi tiếng ở Mỹ.Đảm bảo không ai biết được quá khứ vào giao dịch của chúng ta. Đổi lại cô phải cắt đứt hoàn toàn với đứa bé, xong việc chúng ta coi như không quen biết nhau.Cô thấy sao?"

Trần Thanh Thanh đưa đôi mắt bất lực nhìn Âu lão gia hỏi lại.

" Tôi còn có sự lựa chọn nào khác sao?"

" Ta biết việc này với một cô gái mới mười tám tuổi như cô rất khó chấp nhận, nhưng chúng tôi cũng bù đắp cho cô đầy đủ.Đảm bảo một tương lai tươi sáng sau này cho cô.Cô sẽ không thiệt đâu."

Ngô quản gia từ bên ngoài mang vào một bản hợp đồng đặt xuống trước mặt cô.

" Cô Trần xem kĩ nếu có điều gì không thỏa đáng thì có thể yêu cầu."

Trần Thanh Thanh hai mắt ngấn lệ không nói được lời nào. Đòi hỏi phí bán con sao? Làm sao cô có thể làm như thế chứ.Bản thân cô bây giờ đang bị bán đã cảm thấy vô cùng đau thương, nếu sao này con cô biết được cô vì tiền mà bán nó thì nó sẽ nghĩ về cô thế nào? Càng nghĩ nước mắt cô lại càng rơi nhiều hơn.Âu Lão gia nhìn cô thúc giục.

" Cô Trần, ta không có nhiều thời gian cho cô.Nếu cô không có ý kiến thì hãy kí vào bản hợp đồng, còn không ta cũng không ép.Nhưng nợ của mẹ cô nhất định phải trả."

" Tôi ký..."

Trần Thanh Thanh đưa hai tay gạt đi nước mắt cầm bút lên đặt lên giấy không do dự mà kí vào. Chấm dứt một cuộc sống bình để bắt đầu đón nhận từng đợt sóng gió xô vào đời cô. Âu lão gia cầm lấy bản hợp đồng gật đầu hài lòng.

" Ngô quản gia,đưa cô Trần về phòng nghĩ ngơi đi."

" Vâng."

Âu Thiên Long cầm chiếc điện thoại lên gõ dãy số quen thuộc, tiếng chuông vừa cất lên không lâu đầu dây bên kia đã lên tiếng.

" Ông nội, ông gọi con có chuyện gì sao?"

" Có chuyện gì mới gọi con được hay sao? Tối nay về nhà củ ăn cơm, ta có chuyện muốn bàn với con."

" Vâng, cháu biết rồi."

Đặt chiếc điện thoại xuống bàn làm việc, Âu Thiên Dương ngã người lên ghế đưa đôi bàn tay thon dài xoa xoa trán. Gương mặt điển trai khiến người trước mặt phải choáng ngộp. Từng đường nét hoàn hảo trên gương mặt như được điêu khắc một cách tỉ mỉ .Âu Thiên Dương giống như những hoàng tử bước ra từ trong truyện cổ tích vậy.

Âu Thiên Dương làm sao không biết được lí do ông muốn hắn về ăn cơm là mục đích gì chứ, hẳn là lại tìm được mấy cô gái môn đăng hổ đối muốn hắn đi xem mắt đây mà. Đã rất nhiều lần hắn nói là chưa muốn lập gia đình, nhưng ông nội dường như không muốn nghe và không chấp nhận điều hắn nói. Gia tộc Âu thị chỉ còn mình hắn là đứa cháu trai nối dõi, áp lực đè nặng lên vai hắn khiến có lúc hắn cảm giác như cuộc sống của mình ngoài lấy vợ sinh con và dẩn dắt Âu thị ngày một đi lên thì không còn gì khác.

Tiếng gõ cửa vang lên lôi kéo tâm trạng Âu Thiên Dương về thực tại. Thư kí Lâm bước vào trên tay cầm theo tập báo cáo đặt lên bàn Âu Thiên Dương nói.

" Chủ tịch số tài liệu này cần anh kí."

" Lâm Minh, lịch trình chiều nay của tôi cậu hủy hết giúp tôi."

" Sao thế ạ?" Lâm Minh khó hiểu hỏi.

" Ông nội bảo tối nay về nhà củ ăn cơm."

" Âu lão gia lại..."

" Ngay cả cậu còn biết ông tôi muốn gì luôn rồi đấy, tôi thật sự rất mệt mõi."

" Âu lão gia chỉ là lo nghĩ cho chủ tịch thôi."

" Rốt cuộc cậu làm việc cho tôi hay cho ông nội tôi vậy?"

Âu Thiên Dương gương mặt đen lại nhìn Lâm Minh. cảm nhận được sát khi bao quanh mình,Lâm Minh nhanh chóng kiếm cớ rời đi.

" Đương nhiên là tôi làm việc cho chủ tịch rồi, à tôi nhớ ra tôi còn rất nhiều việc chưa làm xong. Xin phép chủ tịch."

...****************...

Bảy giờ tối tại biệt thự Âu gia, cánh cổng lớn mở ra một chiếc xe hơi đời mới phiên bản giới hạn từ từ lăn bánh vào trong sân.Người làm vội chạy đến mở cửa xe, Âu Thiên Dương với đôi chân dài miên mang bước xuống xảy bước đi vào bên trong biệt thự.

" Ông nội."

" Ừm, tới rồi thì vào dùng bữa thôi."

" Vâng."

Đang trong bữa ăn, Âu lão gia gương mặt nghiêm túc nhìn Âu Thiên Dương hỏi.

" Chuyện ông nói với con con suy nghĩ thế nào rồi? Có đồng ý lấy vợ không?"

" Ông à, cháu cũng mới hai mươi bảy tuổi. Thật sự con chưa muốn nghĩ đến chuyện lập gia đình. Ông có thể quên chuyện này đi được không?"

" Muốn ông không hối thúc con cũng được, chỉ cần con đồng ý với ta một chuyện ta sẽ không giục con cưới vợ nữa."

Âu Thiên Dương cảm thấy điều gì đó không bình thường từ ông của mình.Điều kiện mà ông đưa ra chưa chắc là không có vấn đề, nhưng nếu từ chối chắc chắn ông sẽ bắt hắn lấy vợ cho bằng được. Suy nghĩ một lúc Âu Thiên Dương lên tiếng.

" Được,là điều kiện gì? "

" Chỉ cần con cho ta một đứa chắt trai ta sẽ không hối thúc con lấy vợ nữa. Chỉ cần ta có chắt con có ế đến già ông cũng không quản con.

"Ông nội đây là chuyện không thể được." Âu Thiên Dương đặt đũa xuống phản đối.

" Sao lại không được? Ta chỉ cần một đứa chắt cho vui nhà vui cửa, điều này khó lắm sao?"

" Nhưng... khi không làm sao con có chắt cho ông được. Con là đàn ông đấy, không thể tự sinh được ."

" Con không phải lo, ta đã tìm được người thích hợp. Lúc nãy con đã đồng ý rồi không được nuốt lời."

" Ông nội, ông là đang bẫy con sao?"

Nhấn Mở Bình Luận