Lăng Mặc nhìn ra được, mèo hoang nhỏ đang thay đổi cảm xúc của minh.
Anh rất phối hợp trả lời tình hình mà cô muốn biết, “Chuyện này vẫn đang được điều tra.”
Hạ An Nhiên suy nghĩ một cách sâu sắc, “Xét theo nội dung cuộc cãi vã giữa Giang Thụy Đình và Giang Vọng, thì bọn họ cũng không thừa nhận là bọn họ ra lệnh cho Độc Phong đi tập kích Trân Bảo Các…”
Lăng Mặc: “Một khi đã nhận tội, thì sẽ không thể tiếp tục kiểm soát được thế lực ngầm của nhà họ Giang, nên đương nhiên bọn họ chỉ có thể phủ nhận.”
Hạ An Nhiên tò mò nhìn Lăng Mặc, “Vậy anh cảm thấy, là ai ?”
Trong đôi mắt thâm thúy của Lăng Mặc thoáng qua một tia kinh dị.
Nhưng, sau đó anh nhanh chóng thu lại cảm xúc của mình, anh nhàn nhạt nói: “Bất kể là ai thì Độc Phong cũng là của nhà họ Giang, nên nhà họ Giang phải chịu trách nhiệm vì chuyện tập kích Trân Bảo Các, cũng trả giá thật lớn!”
Hạ An Nhiên gật đầu, “Bọn họ đều là người của nhà họ Giang! Độc Phong cũng là binh lính cá nhân của thế lực ngầm nhà họ Giang, nên nhà họ Giang sẽ không thể chạy thoát.”
Lăng Mặc thuận thế ôm Hạ An Nhiên vào
trong ngực, “Trong tay Giang Vọng có rất nhiều mạng người, làm điều phi pháp, đã từng tàn sát một thôn ở Đông Nam Á cùng với đoàn người Độc Phong… Anh ta tùy tiện bị Giang Thụy Đình chém đầu, lại là lợi cho anh ta.”
Hạ An Nhiên không ngốc.
Lăng Mặc đã chủ động kể ra những chuyện tồi tệ xấu xa mà Giang Vọng đã làm, là muốn để cho cô biết, người chết là một kẻ ác.
Kẻ ác chết là do gieo giỏ gặt bão.
Anh định trấn an cô, không nên đắm chìm trong cảm xúc của người chết.
Hạ An Nhiên nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay
của Lăng Mặc,”… Em đã nhìn thấy người chết, em đã nhìn thấy từ lúc em năm tuổi.”
Trái tim của Lăng Mặc run rẩy dữ dội, anh cúi đầu nhìn Hạ An Nhiên.
Nhưng Hạ An Nhiên lại giả vờ như không có chuyện gì, cô cọ ngực anh, giả vờ tùy ý nhẹ giọng nói nhỏ.
“Anh đừng cảm thấy em nhìn thấy hình ảnh đẫm máu, nhưng không biểu hiện sự sợ hãi
bất an ở trước mặt anh, là cố ý cất giấu cảm xúc… Vợ anh rất kiên cường, bất kể chuyện gì cũng có thể tự mình tiêu hóa!”
Không muốn để cho Lăng Mặc lo lắng…
Cô không thể không vạch trần những vết sẹo của quá khứ, cô muốn để cho anh yên tâm rằng cô không sao.
Nào ngờ, cách làm tự vạch trần vết sẹo này lại càng khiến cho Lăng Mặc lo lắng.
Lăng Mặc ngắm nhìn khuôn mặt rất bình tĩnh của con mèo hoang nhỏ.
Anh vươn tay cẩn thận nâng mặt cô lên, “Cha anh đã chết ở trước mặt anh…”
Sắc mặt của Hạ An Nhiên cứng lại, “Vậy lần
tập kích khủng bố kia, anh cũng có mặt ở đó?”
Lăng Mặc không trả lời, mà là dùng một bàn tay khác, nhẹ nhàng nâng gò má của cô, “Sợ chính là sợ, anh sẽ không giễu cợt em.”
Hàng lông mi dài hơi cong của Hạ An Nhiên bắt đầu run rẩy.
Môi của Lăng Mặc, phủ xuống mắt của cô, dọc theo sống mũi, cuối cùng chạm vào môi của Hạ An Nhiên.
Rõ ràng là Lăng Mặc chủ động.
Nhưng, sau khi hôn, Hạ An Nhiên lại dần dần trở nên chủ động, cô ôm chặt lấy Lăng Mặc, tham lam hút lấy hơi thở của anh, giống như cô muốn dùng cách này để xua
tan mùi máu tanh khiến cô buồn nôn ở trong đầu đi.
Một thành trấn nào đó ở Trung Quốc.
Trong một ngôi nhà dân, lúc này có rất nhiều người đàn ông cường tráng khỏe mạnh tụ tập ở trong một căn phòng, trong đôi mắt của những người này hiện lên vẻ tàn nhẫn.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!