Hạ An Nhiên trách móc một cách thẳng thừng, “Nhưng anh đã đuổi theo chiếc xe đó, không phải là anh không tin vào năng lực của tôi sao, cảm thấy tôi là một bị tay mơ dễ bị bắt được!”
Quý Phong:”… Lúc ấy chỉ là tôi quá lo lắng.”
“Đừng ngụy biện!” Hạ An Nhiên cao ngạo ngẩng đầu, cô hừ nói: “Vốn dĩ tôi còn muốn bào chế một ít chất độc cho anh phòng thân, nhưng anh lại không tin tưởng tôi, nên tôi không muốn cho anh nữa!”
Quý Phong trợn tròn mắt, anh ta vội vàng thử vãn hồi, “Mợ chủ, lúc đó cô đã đồng ý việc bào chế thuốc độc cho tôi, cô không thể
đổi ý!”
Hạ An Nhiên cười nhạt: “Nếu anh đã không tin tưởng tôi như vậy, thì dựa vào cái gì mà tôi lại không thể đổi ý!”
Quý Phong khóc không ra nước mắt.
Anh ta rất muốn có chất độc để phòng thân, nhưng bây giờ nó đã bay mất! ! !
Tài xế nhìn Quý Phong bằng ánh mắt lộ ra nụ cười trên sự đau khổ của người khác, “Đáng đời anh!”
Quý Phong muốn phản bác, nhưng cuối cùng anh ta vẫn ngậm miệng.
Đúng, đây là anh ta xứng đáng với điều đó!
Nhưng cho dù anh ta bị Hạ An Nhiên “Trừng phạt” như vậy, nhưng trong lòng anh ta vẫn bất giác lộ ra sự ẩm áp.
Không những mợ chủ không trách anh ta, mà cô còn cẩn thận bảo vệ sự tự ái của anh ta.
Vẻ mặt của Quý Phong lộ ra sự kiên định, anh ta siết chặt nắm đấm, âm thầm đảm bảo: Sau này cho dù đánh cược cái mạng này, thì anh ta cũng phải nhất định bảo vệ mợ chủ thật tốt!
Quý Phong nhìn Hạ An Nhiên, “Mợ chủ, sau này tôi chính là người của cô!”
Hạ An Nhiên nghe thấy lời này, khóe miệng của cô giật mạnh, cô cũng ném cho anh ta một ánh mắt vô cùng ghét bỏ, “Anh xấu, tôi
không cần!”
Quý Phong:
Nếu bây giờ anh ta đi phẫu thuật thẩm mỹ, thì có còn kịp không?
Đến bệnh viện.
Bác sĩ nói cho Hạ An Nhiên biết tình hình
của Lục Khả Tình rất không tốt.
Sau khi Lục Khả Tình tỉnh lại, cô ấy vẫn luôn chìm vào sự im lặng và không nói một lời nào.
Lúc Hạ An Nhiên bước vào phòng bệnh, cô nhìn thấy Lục Khả Tinh đang đờ đẫn nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ.
Một lúc lâu sau…
Lục Khả Tình mới chậm rãi quay đầu lại.
Khi nhìn thấy Hạ An Nhiên, nước mắt của cô ấy lập tức chảy ra một cách lặng lẽ.
Hạ An Nhiên đi tới mép giường và nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô ấy.
Lục Khả Tình vẫn luôn im lặng, cuối cùng cô ấy cũng há miệng, giọng nói khàn khàn nức nở nói: “Chị chưa từng nghĩ… Anh ấy sẽ giết người… Chị vẫn cho là… Anh ấy là người làm ăn buôn bán đàng hoàng…”
Hạ An Nhiên sờ vào vết máu ứ đọng ở trên mặt của Lục Khả Tình, “Anh ta cũng đã nhẫn tâm và sử dụng thủ đoạn thâm độc như vậy đối với chị, thì anh ta đã là một người tàn bạo từ trong xương tủy! Anh ta giết người, thật sự là em cũng không bất ngờ.”
Lục Khả Tình rơi nước mắt, “Tuy chị không chịu nổi anh ấy đánh chị… Nhưng anh ấy đã cứu chị, nên chị vẫn cho rằng anh ấy là anh hùng, chị đâu có nghĩ đến, anh ấy không phải là anh hùng, mà là ác ma giết người không chớp mắt!”
về mối quan hệ giữa Lục Khả Tình và Giang Thụy Đình, Hạ An Nhiên không đưa ra bất kỳ sự đánh giá nào.
Nhưng đối mặt với tình trạng lúc này của Lục Khả Tình, cô vẫn lý trí đưa ra lời khuyên, “Giang Thụy Đình đã bị bắt, chị hãy cắt đứt hoàn toàn với anh ta, bây giờ chị cũng không cần rời khỏi thành phố Lô Hải, chị hãy ở đây và bắt đầu cuộc sống mới!”
Lục Khả Tình im lặng cúi đầu, “Chị vẫn
muôn rời khỏi.”
Hạ An Nhiên cũng không bất ngờ.
Bạn đang đọc truyện mới tại Me truyenhotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!