Hạ An Nhiên nhìn ra sự áy náy của Lục Khả Tình, cô giả vờ thả lỏng nói: “Em không sao.”
“Sao có thể không sao, từ khi chị nhìn thấy hình ảnh đẫm máu đó thì đến bây giờ cũng vẫn còn bóng ma tâm lý, huống chi em lại tận mắt nhìn thấy.” Lục Khả Tình nghiêm túc nhìn Hạ An Nhiên, “Em có thể giả vờ bình tĩnh để lừa gạt người khác, nhưng em không thể gạt được chị!”
Hạ An Nhiên:”.. .”
Cô luôn cho là kỹ năng diễn xuất của mình rất tốt.
Nhưng vẫn bị người bên cạnh nhìn thấu, cô
cảm thấy rất đau buồn.
Hạ An Nhiên nói đùa: “Có vẻ như em vẫn phải đi học bổ túc, vì luôn bị mọi người nói là diễn xuất rất kém, khiến em rất bối rối.”
Vẻ mặt của Lục Khả Tình buồn bã khó chịu, “Đều là lỗi của chị!”
Hạ An Nhiên không thể an ủi cô ấy, nên cô lập tức thay đổi suy nghĩ, “Đúng đúng đúng, đều là lỗi của chị, nếu không phải là chị gọi em tới, thì sao em có thể gặp phải chuyện đó. . . Cho nên chị Khả Tình, trước tiên chị phải phấn chấn lên, thì em mới có thể truy cứu trách nhiệm lên người chị!”
Lục Khả Tình nhất thời cứng họng.
Một lúc lâu sau, cô ấy nắm lấy tay của Hạ An
Nhiên, “Cũng đúng, chị phải tỉnh táo trở lại, không thể cứ mãi ăn năn hối hận.” Sau đó, cô ấy cố gắng nặn ra nụ cười ấm áp với Hạ An Nhiên, “Sau khi trải qua cành ngộ vô nhân đạo ở cô nhi viện, chị vẫn còn nhớ em đã từng nói với chị rằng, người bận rộn sẽ có thể dời đi sự chú ý, quên mất sự thống khổ. . . Chị muốn khiến bản thân bận rộn.”
Sau khi Hạ An Nhiên trò chuyện với Lục Khả Tình một lúc, rõ ràng là tình trạng của đối phương đã chuyển biến tốt.
Cô đi ra khỏi phòng bệnh, khi cô chuẩn bị đi về thì có hai người cảnh sát đi đến trước mặt cô.
Hạ An Nhiên nhận ra bọn họ, là người dưới
quyền của Tôn Nguyên, mà một trong hai cảnh sát đó còn là người đã từng dẫn cô đi gặp Diêu Vân.
Cô khẽ gật đầu với nhân viên cảnh sát, “Hai người tới đây là muốn gặp chị Khả Tình sao?”
Nhân viên cảnh sát gật đầu,” Đúng vậy, có một số chuyện của Giang Thụy Đình còn cần cô ấy phối hợp điều tra.”
Hạ An Nhiên cũng cảm thấy hợp lý.
Lục Khả Tình đã ở bên cạnh Giang Thụy Đình nhiều năm như vậy, nên dĩ nhiên là cảnh sát cũng sẽ tiến hành điều tra cô ấy.
Hạ An Nhiên nhìn nhân viên cảnh sát, “Giang Thụy Đình đã khai thế nào?”
“Bây giờ đã có bằng chứng thật sự, cho dù anh ta không khai thì cũng không sao.” Nhân viên cảnh sát cảm kích nhìn Hạ An Nhiên, “Nhưng thật sự là nhờ có đoạn video kia của cô, cô cũng không biết, đội trưởng của chúng tôi vì muốn khai thác lật đổ thế lực ngầm của nhà họ Giang mà những năm gần đây anh ấy đã mất rất nhiều tâm tư!”
Khi hai người đang nói chuyện thì nhân viên cảnh sát kia lại đến gần Hạ An Nhiên, nhỏ
giọng đề cập tới một tin tức.
“Còn có tên Giang Hạ Nga đó, lần này ông ta lại muốn nhân cơ hội truyền tin cho nhà họ Giang, nhưng đã bị đội trưởng của chúng tôi bắt giữ. . . Bây giờ nhà họ Giang đã rối loạn, đội trưởng nhà tôi đang bố trí, anh ấy muốn giải quyết xử lý tận gốc thế lực ngầm của nhà họ Giang.”
Hạ An Nhiên cảm thấy ý nghĩ của Tôn Nguyên rất hay, nhưng thế lực ngầm của nhà họ Giang đã ăn sâu bén rễ nhiều năm như vậy, nên có lẽ không phải anh ấy muốn xử lý là có thể xử lý.
Nhưng, Giang Thụy Đình đã xảy ra chuyện, Giang Vọng đã chết. . . Nên Tôn Nguyên có cơ hội tuyệt vời để trừng trị và thu dọn thế lực ngầm của nhà họ Giang.
Hạ An Nhiên: “Hy vọng đội trưởng Tôn có thể được như ý nguyện!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!