Hạ An Nhiên nhìn dáng vẻ tràn đầy căm phẫn của Bùi Kì, cô bật cười thành tiếng, “Hóa ra vị trí của tôi ở trong lòng cô còn cao hơn Cố Ngôn Duy?”
Bùi Kì ngẩng đầu lên, “Đó là đương nhiên, ai bảo cô xinh đẹp!”
Hạ An Nhiên:
Nếu nói về khuynh hướng của cô ấy, thì đó là cô ấy thích nhìn vào gương mặt!
Nhưng, Hạ An Nhiên vẫn nghiêm túc nói với Bùi Kì: “Cho dù bây giờ Giang Nhụy Nghiên vẫn không khai đồng bọn của cô ta ra, thì cố Ngôn Thừa sẽ không thể chạy thoát, hơn nữa, Cố Ngôn Duy rời khỏi nhà họ cố, đó lại
là chuyện tốt đối với anh ấy!”
Vẻ mặt của Bùi Kì hơi phức tạp, “Rời khỏi là chuyện tốt?”
Hạ An Nhiên gật đầu, “Nếu anh ấy ở nhà họ Cố, thì anh ấy chỉ cỏ thể trở thành chất dinh dưỡng của người khác, chi bằng anh ấy hãy nhảy ra ngoài, hơn nữa dựa vào năng lực của Cố Ngôn Duy, tôi tin rằng anh ấy sẽ có tương lai tốt đẹp.”
Bùi Kì suy nghĩ một lát, cô ấy cũng đồng ý, “Cô nói cũng có lý, thà rời đi còn hơi bị ức hiếp!”
Hạ An Nhiên nheo mắt lại, giọng điệu dần trở nên lạnh lùng và nghiêm nghị, “Nhưng trước khi anh ấy rời đi, những thứ nên đòi, thì anh ấy nhất định phải đòi về!”
Bùi Kì hơi không hiểu, “Đòi cái gì?”
Hạ An Nhiên ung dung thong thả nói: “Trước kia Cố Ngôn Thừa đã cướp đi rất nhiều thứ của Cố Ngôn Duy, đương nhiên bây giờ nhất định phải đòi lại.”
Trước kia cô đã hòa giải và thanh toán xong với Cố Ngôn Duy, nên ít nhiều gì trong lòng cô cũng cảm thấy hơi xấu hổ, cô cảm thấy hơi ích kỷ.
Nhưng bây giờ cô đã biết mình nên dùng cách gì để trả ơn cứu mạng của cố Ngôn Duy.
Sau khi chia tay với Bùi Kì, Hạ An Nhiên lập tức đến viện nghiên cứu.
Mục đích chính khi đến đây là mở danh sách tài liệu, ngày mai cô sẽ bắt tay vào công việc.
Sau một thời gian làm việc bận rộn trong phòng thí nghiệm, cô trở về căn hộ.
Đến phòng khách, cô nhìn thấy Tôn quản gia đang thu dọn một đống giấy mời.
Hạ An Nhiên đi tới, “Những lá thư mời này từ đâu ra?”
Tôn quản gia giải thích, “Mỗi một lần tiệc rượu đều sẽ có người gửi thư mời cho cậu chủ, hy vọng cậu chủ tham gia một số hoạt động tiệc rượu gì đó, chỉ là cậu chủ không thích tham gia, mỗi tháng tôi đều xử lý những thứ bức thư mời này theo định kỳ.”
Hạ An Nhiên nhìn lướt qua thư mời, cô không khỏi khó hiểu: “Có nhiều người nghĩ không thoáng như vậy sao, bọn họ còn muốn mời anh ấy đi? Là bọn họ cảm thấy bầu không khí quá vui, cần người hạ nhiệt sao?”
Tôn quản gia không nhịn được cười, “Mợ chủ, cô nói rất có lý!”
Vẻ mặt của Hạ An Nhiên rất nghiêm túc, “Tôi chỉ nói sự thật mà thôi!”
Cô tiện tay cầm lấy mấy bức thư mời, tùy ý nhìn một lát.
Đây là thư mời nhân dịp năm mươi năm thành lập công ty của gia tộc nào đó.
Đây là thư mời sinh nhật sáu mươi tuổi của gia chủ gia tộc nào đó.
Đây là… thư mời gặp gỡ cựu sinh viên trường đại học của Lăng Mặc?
Hạ An Nhiên nhìn thời gian, “Cuộc gặp mặt diễn ra vào ngày hôm nay!”
Tôn quản gia: “Đây là bức thư đã nhận được vào hai tuần trước, nhưng chắc chắn là cậu chủ sẽ không đi.”
Đôi mắt của Hạ An Nhiên lóe lên tia sáng.
Cô đã ở cùng với Lăng Mặc lâu như vậy, nhưng những chuyện liên quan tới vấn đề qua lại của anh, hầu hết là cô đều biết được từ trong miệng của Tôn quản gia.
Nhưng suy cho cùng Tôn quản gia được coi là Fan cứng của Lăng Mặc, mặc dù gần đây có dấu hiệu thoát fan… Nhưng tổng thể thì ông ấy vẫn luôn tô đẹp và nói tốt cho Lăng Mặc.
Nhưng gặp gỡ bạn bè thì khác.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!