Nhưng, đây chỉ là ý nghĩ cá nhân của cô!
Suy nghĩ của cố Ngôn Duy và suy nghĩ của cô, có sự chênh lệch rất lớn.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ cùa hai người bọn họ cũng chênh lệch rắt lớn.
Hoàn cảnh sinh tồn của cô đã khiến cô không bao giờ có suy nghĩ dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Nhưng hoàn cành sinh tồn của cố Ngôn Duy, đã khiến anh ta trở nên rắt quan tâm đến gia tộc.
Cho nên trước kia cố Ngồn Duy luôn bị người trong gia tộc
ức hiếp, nhưng anh ta vẫn không có ý định rời đi.
Thật ra cũng không phải là bỏ’i vì anh ta không quả quyết, là bởi vì anh ta quan tâm đến hoàn cảnh sinh tồn mà mình đã lớn lên.
Hạ An Nhiên hơi cúi đầu, “Sau này em sẽ không tự tiện quyết định nữa.”
Cô toàn tâm toàn ý chỉ muốn nhanh chóng báo ơn, nên đã xuất hiện sự thiếu sót trong cách suy nghĩ.
Trước đó cô nên suy nghĩ nhiều hơn, cô không nên chỉ vì lợi ích trước mắt.
Chỉ là, Hạ An Nhiên lại vô cùng khó hiểu, “Nhưng nhà họ
cố cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ không biết ai là người bị hại sao? cố Ngôn Thừa mới là người đáng bị trừng phạt nhất.”
Trong lời nói của Láng Mặc mang theo sự đùa cợt: “Nếu ông cụ cố trừng phạt nặng nề đối với cố Ngôn Thừa, thì không phải điều này sẽ chứng tỏ trước kia ông ta không biết nhìn người, vẫn luôn bị lừa gạt hay sao? Chi bằng ông ta tìm một người chịu tội thay, đẳy hết tất cả trách nhiệm lên người cố Ngôn Duy, đế bù lại một số danh tiếng.”
Ông cụ cố không biết nhìn người, bị cố Ngôn Thừa ngu xuấn lừa dối.
Mà Cố Ngôn Duy lại thông minh và quá xảo quyệt, nên ông cụ Cố cũng bị lừa gạt…
So sánh hai người, rõ ràng là người phía sau sẽ chứng tỏ ông cụ cố không phải là người quá ngu xuẩn.
Cho nên, ông cụ cố lựa chọn trừng phạt nghiêm khắc đối với Cố Ngôn Duy.
Sau khi Hạ An Nhiên nhìn thấu đạo lý trong lời nói của anh, cô cảm thấy cạn lời: “Không ngờ còn có những vấn đề gập ghềnh như vậy, cuộc sống trong gia tộc lớn đều là sự tính toán từng bước một.”
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân rất may mắn.
ở nhà họ Làng, cô có Làng Mặc làm chỗ dựa vững chắc, cô thật sự chưa từng trải nghiệm những chuyện bấn thỉu ở trong gia tộc.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang âm thầm vui mừng, Làng Mặc lại siết chặt eo của cô, anh cố ý chất vấn: “Khi vợ giúp đỡ người đàn ông khác, vợ cỏ suy nghĩ đến anh không?”
Sau khi nghe thấy những lời này của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên hiểu ra một cách sâu sắc: Nếu như cô không giải thích rõ chuyện này, thì rất có thế cô sẽ vui vẻ dẩn đến sự trừng phạt của tên cẩu đàn ông này.
Hạ An Nhiên lập tức giải thích, “Anh cũng biết cố Ngôn Duy có ơn cứu mạng đối với em, chỉ là em muốn báo ơn mà thôi…”
Lăng Mặc thấy mèo hoang nhò nhắc tới ơn cứu mạng rất nhiều lần, anh cau mày hỏi ngược lại: “Anh ta cứu em như thế nào?”
Hạ An Nhiên chớp mắt, “Không phải trước kia em đã nói với anh rồi hay sao, chính là hơn nừa năm trước, em đã từng xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, suýt nữa em đã chết trong tai nạn giao thông đó, là cố Ngôn Duy cứu em.”
Làng Mặc trầm giọng nói: “Anh chì muốn biết, anh ta cứu em như thế nào!”
Hạ An Nhiên lấm bẩm nói: “Lúc ấy em đã hôn mê bất tỉnh, làm sao em biết anh ấy đã cứu em như thế nào?”
Lúc tình lại, cô đã ở bệnh viện!
Nhưng cô nhớ trước khi mình hôn mê, là anh ta đã ôm cô ra khỏi chiếc xe bị tai nạn?
Nhưng Láng Mặc lại híp mắt, anh hỏi ngược lại một lằn nữa: “Nếu em đã hôn mê, thì sao em có thế chắc chắn, là anh ta đã cứu em?”
Hạ An Nhiên cảm thấy sự quan tâm cùa Lăng Mặc hơi có
vấn đề, nhưng cô vẫn giải thích: “Bởi vì lúc anh ấy cứu em, anh ấy đã bị thương rất nghiêm trọng! Sau đó anh ấy phải ở lại bệnh viện trong chi nhánh thủ đô của anh rất lâu …”
Láng Mặc hơi bất ngờ, “Anh ta còn bị thương?”
Hạ An Nhiên gật đầu, cô thốn thức, “Đúng vậy, lúc ấy tình hình của anh ấy rất nghiêm trọng, suýt nữa hai chân của anh ấy đã bị phế bỏ.”
Chính là bởi vì ơn cứu mạng và cách đánh cược tính mạng của Cố Ngôn Duy, nên lúc cô đối mặt với anh ta, cô mới có rất nhiều sự kiêng dè…
Chương 943 Tại sao em chắc chắn rằng cố Ngôn Duy là người đâ cứu em
Nhưng, đây chí là ý nghĩ cá nhân của cô!
Suy nghĩ của cố Ngôn Duy và suy nghĩ của cô, có sự chênh lệch rất lớn.
Hoàn cảnh sinh hoạt từ nhỏ của hai người bọn họ cũng chênh lệch rất lớn.
Hoàn cảnh sinh tồn của cô đã khiến cô không bao giờ có suy nghĩ dựa dẫm vào bất kỳ ai.
Nhưng hoàn cảnh sinh tồn của cố Ngôn Duy, đã khiến anh ta trở nên rất quan tâm đến gia tộc.
Cho nên trước kia cố Ngôn Duy luôn bị người trong gia tộc ức hiếp, nhưng anh ta vẫn không có ý định rời đi.
Thật ra cũng không phải là bởi vì anh ta không quả quyết, là bời vì anh ta quan tâm đến hoàn cảnh sinh tồn mà mình đã lớn lên.
Hạ An Nhiên hơi cúi đầu, “Sau này em sẽ không tự tiện quyết định nữa.”
Cô toàn tâm toàn ý chì muốn nhanh chóng báo ơn, nên đã xuất hiện sự thiếu sót trong cách suy nghĩ.
Trước đó cô nên suy nghĩ nhiều hơn, cô không nên chì vì lợi ích trước mắt.
Chì là, Hạ An Nhiên lại vô cùng khó hiểu, “Nhưng nhà họ Cố cũng rất kỳ quái, chẳng lẽ bọn họ không biết ai là người bị hại sao? cố Ngôn Thừa mới là người đáng bị trừng phạt nhất.”
Trong lời nói cùa Láng Mặc mang theo sự đùa cợt: “Nếu ông cụ cố trừng phạt nặng nề đối với cố Ngôn Thừa, thì không phải điều này sẽ chứng tỏ trước kia ông ta không biết nhìn người, vẩn luôn bị lừa gạt hay sao? Chi bằng ông ta tìm một người chịu tội thay, đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người cố Ngôn Duy, để bù lại một số danh tiếng.”
Ông cụ cố không biết nhìn người, bị cố Ngôn Thừa ngu xuẩn lừa dối.
Mà Cố Ngôn Duy lại thông minh và quá xảo quyệt, nên ông cụ Cố cũng bị lừa gạt…
So sánh hai người, rõ ràng là người phía sau sẽ chứng tỏ ông cụ cố không phải là người quá ngu xuẩn.
Cho nên, ông cụ cố lựa chọn trừng phạt nghiêm khắc đối với Cố Ngôn Duy.
Sau khi Hạ An Nhiên nhìn thấu đạo lý trong lời nói của anh, cô cảm thấy cạn lời: “Không ngờ còn có những vấn đề gập ghềnh như vậy, cuộc sống trong gia tộc lớn đều là sự tính toán từng bước một.”
Đột nhiên cô cảm thấy bản thân rất may mắn.
ở nhà họ Làng, cô có Làng Mặc làm chỗ dựa vững chắc, cô thật sự chưa từng trải nghiệm những chuyện bẩn thỉu ở trong gia tộc.
Ngay khi Hạ An Nhiên đang âm thầm vui mừng, Láng Mặc lại siết chặt eo của cô, anh cố ý chất vấn: “Khi vợ giúp đỡ người đàn ông khác, vợ có suy nghĩ đến anh không?”
Sau khi nghe thấy những lời này của Lăng Mặc, Hạ An Nhiên hiểu ra một cách sâu sắc: Nếu như cô không giải thích rõ chuyện này, thì rất có thề cô sẽ vui vẻ dẩn đến sự trừng phạt của tên cẩu đàn ông này.
Hạ An Nhiên lập tức giải thích, “Anh cũng biết cố Ngôn Duy có ơn cứu mạng đối với em, chỉ là em muốn báo ơn mà thôi…”
Làng Mặc thấy mèo hoang nhỏ nhắc tới ơn cứu mạng rất nhiều lần, anh cau mày hỏi ngược lại: “Anh ta cứu em như thế nào?”
Hạ An Nhiên chớp mắt, “Không phải trước kia em đã nói với anh rồi hay sao, chính là hơn nửa nàm trước, em đã từng xảy ra tai nạn giao thông rất nghiêm trọng, suýt nữa em đâ chết trong tai nạn giao thông đó, là cố Ngôn Duy cứu em.”
Lăng Mặc trầm giọng nói: “Anh chỉ muốn biết, anh ta cứu em như thế nào!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen_hotmoi. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!