Trong bệnh viện.
Thu Tử Bạch đã được giải độc ngồi trên giường, liên tục nhét trái cây vào miệng.
Anh sắp khóc rồi.
Anh đã không ăn trái cây tươi và ngon như vậy trong nhiều tháng, anh thật đáng thương.
Ngay khi Thu Tử Bạch nhét đầy miệng, Thu Tử Châu bước vào.
Nhìn thấy ánh mắt thèm thuồng của thằng nhỏ, mi mắt anh không khỏi giật giật.
Cuối cùng, mọi chuyện không vui đều gom lại thành một câu “Không ai cướp của em đâu!
Sau khi Thu Tử Bạch nuốt trái cây vào miệng, bối rối nhìn Thu Tử Châu, “Không phải anh đang thầm vấn các thành viên của Độc Phong sao? Sao lại đến đây tìm em? Bên đấy có manh mối rồi sao?”
Thu Từ Châu phải nói tình hình hiện tại, “Hai người đó đã
chết rồi.”
Thu Tử Bạch sững sờ, “Anh nói cái gì? Khi giao hai người đỏ cho anh bọn họ đều còn sống, làm sao nói chết liền chết? Cho dù hận đến tận xương tủy, nhưng khi anh bức cung cũng phải để lại một hơi thở chứ!”
Thu Tử Châu: “Họ đã tự sát, có một túi độc trong tai.”
Thu Tử Bạch:
Được rồi, đây là thủ đoạn thường dùng của bọn lính đánh thuê.
Chì là, túi độc giấu ở tai cũng là một thói xấu.
Thu Tử Bạch chán nản nói: “Vậy bây giờ manh mối đã bị đứt đoạn rồi?”
Thu Tử Châu nhìn chằm chằm Thu Tử Bạch, “Không, vẫn chưa có.”
Thu Tử Bạch rùng mình khi bị nhìn chằm chằm, nhanh chóng ôm lay thân hình nhỏ bé của mình, “Anh nhìn em thế này là có ý gì? Em nói với anh, đừng đánh chù ý của em.”
Thu Từ Châu nghiêm túc hỏi: “Nếu em đã có thể tìm ra
manh mối về hai người của Độc Phong, anh tin rằng em vẫn có manh mối khác, phải không?”
Thu Tử Bạch lập tức nói: “Em làm gì còn có manh mối nào khác, em chỉ biết rằng, hiện tại bọn họ đang điều tra cái chết của Giang Vọng, cho nên em ngồi xồm quanh một vài hang động của Giang Vọng, cũng chỉ là tình cờ, mới phát hiện ra dấu vết của bọn họ.”
Thu Tử Châu cau mày, “Nhưng bây giờ bọn họ đã nắm được sự thật về cái chết của Giang Vọng từ chị dâu, có lẽ bọn họ sẽ không đi đến những nơi đó nữa.” Lại nhìn chằm chằm vào Thu Tử Bạch, “Còn có manh mối nào khác không?”
Thu Tử Bạch lắc đầu, “Vậy thì hết rồi.”
Thu Tử Châu nheo đôi mắt nặng nề của mình, “Thật sự hết rồi? Không phải em muốn lén lút đi tìm Độc Phong chứ?”
Thu Tử Bạch bĩu môi, “Em đã bị anh theo dõi rồi, anh nghĩ em vẫn còn cơ hội lén lút làm chuyện bí mật sao?” Sau đó vẻ mặt trỏ’ nên nghiêm túc, “Tuy nhiên, nếu ở đây em có manh mối nào, em nhất định sẽ nói cho anh biết!”
Thu Tử Châu nhìn thấy điều này, anh ấy biết rằng thằng nhóc này thực sự không có manh mối nào khác.
Có vẻ như cách duy nhất đề tìm ra manh mối là thông qua các phương tiện khác.
Thực sự không được, đảo lộn thành Lô Hải, vẫn không tìm được bọn họ?
Chỉ là, khi Thu Tử Châu chuẩn bị rời đi, một ý nghĩ khác lại hiện lên trong đầu anh, “Đúng rồi, em và chị dâu nhà ta sao lại quen nhau?”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!