Sau khi Hạ An Nhiên gả vào nhà họ Lăng, cũng chỉ có người nhà họ Hạ tới nhà họ Láng thám cô.
Bây giờ có người bạn đến làm khách, Tôn quản gia lập tức gọi điện thoại cho người gác cổng và nhanh chóng yêu cầu nhà bếp thu xếp bữa tối.
Bây giờ đã hơn bốn giờ, bạn cùa mợ chủ tới đây, dĩ nhiên là bọn họ phải giữ lại án cơm.
Không bao lâu sau, Lục Khả Tình tới.
Sau khi đến căn hộ, Lục Khả Tình vô cùng kinh ngạc tán thán.
“Vốn dĩ chị còn cho là, em và Láng Mặc đều sống ở bên ngoài, không ngờ em lại trực tiếp bảo chị tới nhà họ Lăng. . . Vài nám trước chị đã từng nghe Giang Thụy Đình nói tới, nhà cũ của nhà họ Làng rất có danh tiếng ở trong giới thượng lưu tại thành phố Lô Hải, rất nhiều người cảm thấy tự hào khi được làm khách ở nhà họ Lăng, lúc nãy chị phải mất vài phút để đi từ cồng tới nơi này.”
Nhà họ Lăng rất lớn, Hạ An Nhiên đã được trải nghiệm một cách sâu sắc.
Nó còn lớn hơn những khu trồng cây cảnh mà cô đã từng đi dạo trước đây.
Hạ An Nhiên nói đúng trọng tâm: “Một gia tộc lớn tích lũy hàng trăm năm, nên dĩ nhiên nó sẽ có cơ sỏ’ vững chắc.”
Đây không phải là chuyện có thể tạo thành trong một sớm một chiều, nó phải trải qua sự cố gắng mấy tràm nàm của dòng họ nhà họ Lăng, sau đó mới có nhà họ Lãng như bây giờ.
Khi đang nói chuyện, ánh mắt cùa Hạ An Nhiên lại rơi vào gương mặt Lục Khả Tình.
Những vết đỏ và sưng cũng không quá rõ ràng, vết bầm tím cũng đã mờ đi rất nhiều.
Mặc dù vết sẹo có thể được khôi phục một cách dễ dàng, nhưng vết sẹo trong lòng thì phải làm sao?
Hạ An Nhiên vừa dẫn Lục Khả Tình bước vào phòng khách, vừa chủ động hỏi: “Chị nhất định phải đi đến nước đó sao?”
Trên mặt Lục Khả Tình lộ vẻ khó xử, cô ấy lắc đầu, “Chị vẫn chưa chắc chắn mình sẽ đi đâu, trước hết chị vừa đi du lịch vừa thám quan, nếu như có nơi nào khiến người khác cảm thấy thoải mái, thì có lẽ chị sẽ ở lại lâu hơn.”
Hạ An Nhiên gật đầu,” ừm, đi du lịch giải sầu cũng không tệ.”
Tâm trạng của Lục Khả Tình rất thấp thỏm, “Không biết chuyến đi này phải mất bao lâu mới có thể trỏ’ về, trước khi đi chị vẫn không yên lòng vì em, nên chị vẫn muốn gặp em và tạm biệt em.”
Hạ An Nhiên nghĩ tới một chuyện gì đó, cô lấy một chiếc túi nhỏ từ trong túi ra, “Đây là thuốc độc mà một người bạn của em đã đưa cho em để tự vệ, nếu như gặp phải tình huống nguy hiểm, chị có thề sử dụng cái này, ít ra nó tốt hơn nước ớt rất nhiều.”
Con gái vẫn nên cẩn thận khi ở bên ngoài một mình.
Hạ An Nhiên không có những thứ khác để tặng cho cô ấy, cô chì có chất độc.
Chì là chất độc này khác với chất được được đưa cho ám vệ, đây đều là một ít chất độc tương đối nhẹ, trước kia cô cũng thường dùng nó, nó có thề khiến cho người khác cảm thấy ngứa ngáy.
Không quá kịch liệt, nhưng nó lại là thứ tự vệ rất tốt.
Còn những chất độc quá kịch liệt, Hạ An Nhiên không lấy
ra, đề tránh cho chị Khả Tình – một người không biết tự bảo vệ, sau khi sử dụng sẽ xảy ra chuyện bất trắc, tự làm mình bị thương thì không tốt.
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!