Những toa thuốc kia đều là bảo vật vô giá.
Sau khi Hạ An Nhiên bước vào Long Đằng, cô cũng từng dùng những toa thuốc kia để trị bệnh và luyện chất độc…
Bất kể là thuốc, hay là độc, đều không phải là thứ tầm thường.
Những gì ồng cụ dạy cho cồ đều vồ cùng trân quý…
Hạ An Nhiên không hề nghi ngờ, trước kia nhất định ông cụ đã bị rất nhiều người để mắt tới, có lẽ bời vì né tránh một số người, nên ông ấy mới cố ý đến ở ần tại thị trấn nhỏ này.
Cô biết đạo lý mang ngọc mắc tội, nên cô chưa từng dùng những toa thuốc mà ông cụ đã dạy cho cô.
Nhưng thông qua nghiên cứu những toa thuốc kia, Hạ An Nhiên đã mở ra một ý nghĩ hoàn toàn mới, điều này khiến cô thuận lợi nghiên cứu ra những loại thuốc và chất độc mới trong những năm gần đây.
Nếu như cô vẫn luồn cố chấp với những toa thuốc mà ông cụ đã truyền thụ cho cô, thì đây là chuyện dậm chân tại chỗ.
Cô thích thử nghiệm tạo ra những thứ mới để đạt được cảm giác thành tựu lớn hơn.
Cũng chính là bởi vì cô biết giá trị của những toa thuốc kia, nên cô mới hiểu rõ lý do mà người đàn ông trung niên này đã chạy tới đây, ông ta luôn miệng nói rằng muốn mua tứ hợp viện này, tâm tư của ông ta không có bao nhiêu đơn thuần.
Đối mặt với cách gây khó dễ của Hạ An Nhiên, người đàn ông trung niên bất lực lắc đầu, “Cô cũng nói rằng cô đã sửa sang lại càn nhà này, vậy cô có phát hiện bảo bối gì ờ bên trong hay không?”
Hạ An Nhiên bĩu môi, “Mặc dù không có, nhưng ai biết đưực, có phải là do tôi không phát hiện ra hay không?”
Người đàn ông trung niên khẽ gật đầu, “Người trẻ tuổi như các cô bây giờ suy nghĩ quá nhiều.” ồng ta thở dài, chân thành nói: “Người bạn cũ kia thật sự rất quan trọng đối với tôi … Nếu không thì như vậy đi, lúc đầu cô mua tòa nhà này bao nhiêu tiền, tôi sẽ trả cho cô gấp đôi, thế nào?”
Hạ An Nhiên không thể không bội phục người đàn ông trung niên này.
Rõ ràng là ồng ta để mắt tới những món đồ cùa ông cụ,
nhưng giọng điệu nói chuyện của ông ta, giống như đang cân nhắc vì lễ truy điệu cho ông cụ.
Hạ An Nhiên tiếp tục thiết lập tính cách nhân vật của một người phụ nữ đanh đá, “Gấp đôi cũng không đủ, nếu như ông có thành ý… thì tại sao ông không trả giá gấp năm lần!”
Người đàn ông trung niên kinh ngạc, “Có phải lòng ham muốn của cô quá lớn rồi hay không?”
Hạ An Nhiên nhún vai, “Nếu như ông không muốn, thì đừng mua!”
Người đản ông trung niên cau mày trầm mặc trong chốc lát, sau đó ông ta gật đầu, “Cỏ thể, gấp nám lần thì gấp nám lần!”
Hạ An Nhiên:
Thật sự là ông ta nhất định muốn có được căn nhà này!
Hạ An Nhiên lộ ra vẻ mặt thua lỗ, “ông nói gấp nám lần dứt khoát như vậy càng làm cho tôi cảm thấy tòa nhà này có bảo bối!” Cô bước về phía người đàn ông trung niên kia, nháy mắt nói: “Nếu không thì như vậy đi, ông đến nhà tôi tìm bảo bối, chờ đến khi ông tìm được, thì chúng ta chia đôi, có được không?”
Đối mặt với sự tham lam của Hạ An Nhiên, sắc mặt của người đàn ông trung niên kia dần dần trở nên u ám, “Làm người không nên quá tham lam, nếu không đến cuối cùng sẽ uổng công vô ích, không còn gì cả… Tôi sẽ cho cô giá cả gấp sáu lần, cô hãy lập tức nhượng căn nhà này lại cho tôi!”
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!