Những người xấu cấu kết với nhau
Lư Tụ đã nói vó’i cô, cô phải truyền nước thuốc gì.
Hạ An Nhiên là nhà nghiên cứu thuốc, cô biết những loại thuốc đó không có bất kỳ vấn đề nào, đều là “Thuốc bồ” rất có dinh dưỡng đối với nhóc con.
Nhưng nước thuốc ở bên trong túi truyền nước biển này không phải là nước thuốc mà bác sĩ Lư Tụ cho cô, rõ ràng thành phần trong này cỏ vấn đề.
A Lỵ vùng vẫy khỏi bàn tay của Hạ An Nhiên, cô ta không vui nói: “Những bệnh nhân như các người thật là kỳ quái, sao cô lại nghi ngờ thuốc do bác sĩ kê đơn, đây là bác sĩ Lư Tụ chế biến cho cô, trong này có thành phần nào không đúng? Đừng tưởng rằng cô là bệnh nhân đặc biệt, thì cô có thế gây chuyện!”
Hạ An Nhiên cũng biết y tá bác sĩ của bệnh viện đều rất bận bịu, cô cố gắng hết sức đề không làm chậm trễ chuyện của người khác.
Nhưng lại xuất hiện một vấn đề!
Cô xé toạc dây truyền nước biển ra, giật lấy túi truyền nước biển mà A Lỵ thay cho, cồ nếm thử chất lỏng bên trong.
Sau khi nếm thử, Hạ An Nhiên hơi thở phào nhẹ nhõm.
Thuốc trong túi truyền nước biển này không có vấn đề, thứ cỏ vấn đề là túi truyền nước biển mà y tá vừa mang tới.
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm vào A Lỵ bằng ánh mắt lạnh lùng, “Cô chắc chắn, đây là bác sĩ Lư Tụ kê đơn?”
A Lỵ cứng đầu, “Nếu cô không tin thì cồ đi hỏi cô ta đi!”
Hạ An Nhiên: “Được, vậy chúng ta lập tức đi tìm bác sĩ Lư Tụ, xem thử cô ấy có kê đơn thuốc này cho tôi hay không. ”
A Lỵ đang giả vờ bình tĩnh, nhưng cuối cùng trong đôi mắt của cô ta cũng lóe lên vẻ bối rối.
Rõ ràng cô ta làm rất cẩn thận, nhưng tại sao đối phương nếm thử một chút nước thuốc, thì cô đã có thể nhận ra được vấn đề?
A Lỵ biết lúc này cô ta nhất định phải tỉnh táo, nếu cô ta hổn loạn thì sẽ xảy ra chuyện rắc rối.
A Lỵ bày ra dáng vè vồ tội, cố ý quở trách: “Đi tìm thì đi tìm,
tôi chỉ truyền dịch cho cô theo loại thuốc do bác sĩ Lư Tụ kê đơn. . . Ngược lại là cô, nếu cồ không tin bác sĩ y tá của chúng tôi, thì cô còn tới bệnh viện để làm gì!”
Hạ An Nhiên không muốn nói chuyện với A Lỵ, cô cầm túi truyền nước biển có vấn đề và đi ra bên ngoài.
Vốn dĩ A Lỵ tưởng rằng nếu cô ta biểu hiện ngay thẳng một chút, thì cô ta có thể xua tan sự nghi ngờ của Hạ An Nhiên. Nhưng không ngờ đối phương lại thật sự muốn đi tìm bác sĩ Lư Tụ, cho nên cô ta cũng cuống quít đi ra ngoài.
Đi tới bên ngoài phòng bệnh, cô ta tình cờ gặp phải chủ nhiệm Ngô đang đứng đối diện.
Chủ nhiệm Ngô nhìn thấy Hạ An Nhiên và A Lỵ, cô ta cau mày, “Xảy ra chuyện gì?”
A Lỵ nhìn thấy chủ nhiệm Ngô, giống như cô ta nhìn thấy chúa cứu thế, cô ta vội vàng nói: “Vị bệnh nhân này, cô ta nói đồ của bệnh viện chúng ta có vấn đề, cô ta còn muốn kéo tôi đi tìm bác sĩ Lư Tụ.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!