A Lỵ luống cuống hoảng sợ.
Không phải bác sĩ Ngô đã nói, đoạn ghi âm tồng họ’p này là do cô ta tìm người chuyên nghiệp làm, cho dù cảnh sát cũng không thể điều tra ra vấn đề, nhưng tại sao bây giờ lại bị một người phụ nữ như Hạ An Nhiên dễ dàng phá giải?
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm vào A Lỵ, “Khoa học kỹ thuật phi pháp của cô chỉ là thứ tầm thường, cô còn muốn giấu giếm vu cáo hãm hại người khác sao?”
Lư Tụ cũng nồi giận, “Tại sao cô lại vu cáo hãm hại tôi?”
Trong đôi mắt của A Lỵ lộ ra sự ác độc, “Còn khồng phải là bởi vì cô ỷ vào thân phận trưởng khoa mà kiêu ngạo, xem thường xúc phạm những người y tá như chúng tôi hay sao! Tôi đã giúp cô làm rất nhiều chuyện, nhưng cô lại không xem tôi là con người, tôi chỉ muốn trả thù sự kiêu ngạo của cô, thế nào?”
Lư Tụ cạn lời, “Tôi làm khó dễ cô sao?”
A Lỵ hung tợn gật đầu, “Đúng ! Chính tính cách tự cho là đúng của cô đã gây khó khán cho tôi! Tôi chỉ muốn trừng trị cô! Khiến cồ thân bại danh liệt, để xem cồ còn có thể kiêu
ngạo như thế nào!
Hạ An Nhiên đã nhìn ra được, A Lỵ muốn che chở cho người đứng phía sau, cô lạnh giọng hỏi: “Cô nói bác sĩ Lư Tụ đã gây khó khán cho cô, vậy cô hãy nói ra một vài chuyên thử xem?”
A Lỵ nhất thời bị hỏi đến mức cứng họng, “Xảy ra quá nhiều chuyện, cho nên tôi không nhớ gì cả!”
Hạ An Nhiên:”. . .”
Cô ta lại là người phá quán tử phá suất*.
*Là người cỏ khuyết điểm, sai lầm nhưng không sửa chữa mà có ý định phát triển theo chiều hướng xấu hơn.
Ánh mắt của Hạ An Nhiên trở nên hung ác, “Tôi thấy cô đang che giấu một chuyện gì đó, nếu mọi chuyện đã như vậy thì chúng ta hãy báo cảnh sát đi, cảnh sát sẽ điều tra rõ chuyện này !”
Người phụ trách điều tra nghe thấy Hạ An Nhiên muốn báo cảnh sát, anh ta vội vàng nói: “Cô Hạ An Nhiên, bệnh viện chúng tôi hy vọng có thể dàn xếp ồn thỏa chuyện này, không cần làm ầm ĩ với cảnh sát, lần này là nhân viên y tế của chúng tôi có vấn đề, chúng tồi có thể âm thầm giải hòa.
Lư Tụ trầm mặt phản bác, “Chuyện này đã liên quan đến vấn đề giết người, sao có thề giải hòa? Nhất định phải báo cảnh sát!”
Người phụ trách đối mặt với thái độ cương quyết của Lư Tụ, anh ta hơi đau đầu.
Đương nhiên anh ta biết rõ, chuyện lần này cũng không đơn giản như vẻ bề ngoài.
Nhưng viện trưởng bảo anh ta phải dàn xếp ốn thỏa, chuyện lớn hóa nhỏ chuyện nhỏ hóa không, viện trưởng chỉ hy vọng mọi người không điều tra sâu sắc về chuyện này, để tránh kéo ra càng nhiều vụ tai tiếng hơn.
Bây giờ dừng lại chuyện này là cách thỏa đáng nhất, nhưng Lư Tụ lại không vui.
Người phụ trách nhìn ra sự tín nhiệm của Hạ An Nhiên đối với Lư Tụ, sau một lúc trầm mặc, anh ta nghiêm túc mở miệng nói.
“Chủ nhiệm Lư Tụ, bây giờ A Lỵ luôn nói rằng cô gây khó khăn cho cô ta, cho nên cô ta mới trả thù cô. . . Nếu như chúng ta làm lớn chuyện này, thì sẽ cực kỳ bất lợi đối với
danh tiếng của cô! Chẳng lẽ cô muốn con đường y thuật của mình kết thúc ở đây? Bệnh viện của chúng ta muốn giải hòa với cô Hạ An Nhiên, còn không phải là bởi vì bảo vệ cho cô hay sao!”
A Lỵ gán cho Lư Tụ tội danh gây khó khăn cho y tá, nếu chuyện này lan truyền ra ngoài, cho dù Lư Tụ vô tội, thì nhất định cô ấy cũng sẽ gánh chịu những lời đồn, nói xấu sau lưng.
Lư Tụ duỗi thẳng sống lưng, “Tôi thanh giả tự thanh*!”
*những người trong sạch, dù họ khồng nói những lời thanh minh cho mình thì họ vẫn là những người trong sạch.
Hạ An Nhiên nhìn dáng vẻ này của Lư Tụ, cồ biết cô ấy thật
sự không thẹn với lương tâm.
Thật ra lúc nãy cô nói cô muốn báo cảnh sát, cũng chỉ là để hù dọa A Lỵ mà thôi, cô hy vọng cô ta sẽ khai ra kẻ đứng sau.
Cô cũng không muốn báo cảnh sát.
Cảnh sát ờ thành phố Lô Hải khác với cảnh sát ở một thị trấn nhỏ, đặc biệt là Tôn Nguyên vẫn còn ỏ’ trong đồn cành sát.
Cô vẫn muốn tránh tiếp xúc với cảnh sát.
Huống chi, giống như những gì người phụ trách điều tra đã nói, nếu làm lớn chuyện này, cho dù Lư Tụ vô tội, thì cũng sẽ ảnh hưởng không tốt đối với danh dự của cô ấy.
Bạn đang đọc truyện mới tại Metruyen HotMoi. Vào google gõ: Metruyen HotMoi để vào nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!