Không có giấy nhớ trong phòng, điện thoại di động của cô và Thu Tử Bạch, trước khi đến cán phòng này, đã bị Độc Phong tịch thu.
Hạ An Nhiên khồng lo lắng bị các thành viên Độc Phong mở điện thoại ra, nhìn thấy nội dung bên trong.
Điện thoại di động của cô ấy được Tiểu Lạt Bá thiết kế cho rất đặc biệt.
Hầu hết các điện thoại di động đều có khóa vân tay và khóa mật khẩu.
Nhưng sau khi mò’ khóa đầu tiên trên điện thoại di động của cô ắy, nếu lúc đầu không có APP quy định, mà ấn bừa bãi những thứ khác, nó sẽ tự động khóa điện thoại.
vẫn còn cơ hội đế khắc phục tại thời điểm này.
Chì cần bấm phím đúng lúc, điện thoại sẽ không có vấn đề gì-
Nhưng nếu không làm vậy, điện thoại sẽ kích hoạt chế độ hủy tự động để hủy toàn bộ thông tin dữ liệu bên trong.
Sau khi Hạ An Nhiên rời khỏi Làng Mặc, đã rất thận trọng, đương nhiên không muốn điện thoại di động của mình rơi vào tay người khác, nên lập tức yêu cầu Tiểu Lạt Bá làm hệ thống này cho cô.
Vì vậy, lúc này không lo lắng về vấn đề điện thoại.
Đối với Thu Tử Bạch, cho dù không có hệ thống đó cũng không có vấn đề gì.
Điện thoại của anh ấy có lẽ chỉ liên lạc với mấy người xem bói, còn có thể có những thứ giá trị nào khác?
Hạ An Nhiên nhìn quanh phòng, thấy một đoạn dây thép.
Cô dùng đoạn dây đó ở trên ghế cô ngồi, viết lên một dòng chữ.
“Nặc danh liên lạc với Lăng Mặc, Độc Phong sắp tấn công anh ấy!” Lo lắng Tiếu Lạt Bá khồng biết số điện thoại của Lầng Mặc, còn ghi lại số điện thoại di động của anh ấy.
Sau khi làm tất cả những điều này, cô kéo chiếc ghế đến chỗ Thu Tử Bạch, nghiêm nghị nói, “Anh hãy nhìn chằm chằm vào dòng chữ này!”
Mặc dù camera giám sát võng mạc có thể đưa hình ảnh lên
đám mây, nhưng Tiểu Lạt Bá vẫn rắt tận tâm, nói sẽ theo dõi giám sát mọi lúc, để kịp thời liên lạc với cô trong trường hợp khẩn cấp.
Bây giờ Hạ An Nhiên hy vọng Tiểu Lạt Bá có thể nhìn thấy dòng chữ này, nhanh chóng liên lạc với Láng Mặc.
Thu Tử Bạch sững sờ khi nhìn thấy dòng chữ này, “Độc Phong dũng cảm đến vậy, thực sự muốn tấn công Diêm Vương sống sao? Chúng không sợ chết sao?”
Bên cạnh Láng Mặc có thể có rồng núp hồ nằm, bình thường những người đến gần sẽ bị giết hoặc bị thương!
Hạ An Nhiên nhìn chằm chằm Thu Tử Bạch, “Khi anh nói chuyện, đừng chớp mắt!”
Thu Tử Bạch:
Không chớp mắt rất khó chịu có biết khồng!
Với lại anh vẫn là đang là người bị thương, không thể thông cảm cho anh một chút được sao?
Nhưng Thu Từ Bạch vẫn cố gắng không chớp mắt, yếu ớt hỏi Hạ An Nhiên, “Chúng ta phải làm gì bây giờ?”
Hạ An Nhiên chỉ muốn cho Làng Mặc nhanh chóng biết rằng, anh đang bị Độc Phong nhắm tới, hoàn toàn không nghĩ đến những thứ khác.
Nhìn thấy Thu Tủ’ Bạch khi đang nói chuyện chớp mắt lần nữa, cô bất mãn nhìn anh chằm chằm, “Anh đừng nói chuyện, hãy nhìn chằm chằm vào chiếc ghế này trong nám phút!”
Thu Tử Bạch:
Anh ta đã làm cái quái gì vậy, tại sao lại gặp những con người vô nhân tính thế này!
Làng Mặc đang ngồi trong phòng khách của phòng tổng thống ở khách sạn.
Thu Tử Châu ở một bên, báo cáo một chút tình hình, “Đã đi đuổi người rồi, nếu không có gì xảy ra, sẽ bắt được ngay lập tức.”
Đôi mắt Láng Mặc tối sầm lại, “Số người muốn tấn công ta, thật sự là càng ngày càng đồng.”
Thu Tử Châu:
Lẽ nào không phải tự anh gây ra sao?
Ai bảo anh luôn thích làm mất lòng người khác!
Bạn đang đọc truyện mới tại metruyenhotmoi . Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!