Sau khi Lăng Mặc nghe nói như vậy, ánh mắt của anh đột nhiên thay đổi.
Thông tin của Hạ An Nhiên trong thị trấn nhỏ đều là giả mạo! ! !
Điều đó cũng có nghĩa là Hạ An Nhiên có khuôn mặt tầm thường kia chính là dáng vẻ của mèo hoang nhỏ nhà anh sau khi cải trang!
Thảo nào anh luôn cỏ một cảm giác quen thuộc ỏ’ trên người cô, anh còn cho rằng do mình nhớ nhung thành bệnh, bây giờ anh phát hiện, sự nghi ngờ của mình hoàn toàn không phải không có lý do!
Anh nghĩ đến cảnh tượng giải cứu cồ trong căn phòng nhỏ tối tăm.
Động tác vô thức kia của cô chính là biểu hiện lúc sợ hãi của mèo hoang nhỏ.
Sau đó, cô xuất hiện ở trong hiện trường tập kích, cũng không phải là cô đến xem cuộc vui, mà là cô đang lo lắng cho anh!
Nhưng bởi vì mặt mũi của mèo hoang nhỏ có sự thay đổi, cho nên anh không phát hiện ra điều gì!
Cũng như trong đêm tân hôn, nhìn thấy gương mặt sưng vù, anh hoàn toàn không phát hiện đó chính là người mà anh ngày nhớ đêm mong và muốn tìm được.
Trong sắc mặt của Lăng Mặc lộ ra vẻ tự giễu.
Mèo hoang nhỏ đã xuất hiện ở trước mặt anh rất nhiều lần, nhưng anh đều hồn nhiên không nhận ra.
Đây là vấn đề của anh!
Chì là, bây giờ anh đã biết rõ cách ngụy trang của cô, làm sao anh có thể để cho cồ chạy trốn một lần nữa!
Lăng Mặc lưu loát gọi một dãy số, bảo người khác lục soát toàn bộ hành trình của Hạ An Nhiên, người hiện đã thay đồi diện mạo ỏ’ thành phố Lô Hải.
Ngay sau khi cuộc gọi kết thúc, trước khi điện thoại được đặt xuống, thì lại có người gọi điện thoại tới cho anh.
Trong điện thoại truyền tói giọng điệu kích động của Phó Tân, “Đại ca, tôi đã phát hiện ra chị dâu, chị dâu thật sự quá xấu xa, cồ ấy lại thay đổi mặt mũi, trốn ỏ’ bên cạnh chúng
ta.
Trong đôi mắt của Láng Mặc lộ vẻ căng thẳng, “Cậu chắc chắn?”
Phó Tân kể lại tình huống ngắn gọn với Láng Mặc.
“Trước đây không lâu, Thu Tử Châu đã cho tôi xem một câu chuyện bi thảm được lưu truyền trong nội bộ tập đoàn Lăng Thị, lúc ấy tôi sinh ra hứng thú với tình hình của người phụ nữ mang thai kia, cho nên tôi đặc biệt nhờ Thu Tử Châu giúp ta tìm kiếm người phụ nữ cỏ thai kia. Hôm nay tôi đến bệnh viện Phụ nữ và trẻ em, tôi đã kiếm tra trường hợp của sản phụ kia, sau đó tôi phát hiện trường hợp này giống hệt như ước tính của tôi về tình trạng bệnh của chị dâu! Không thề có trường hợp như vậy tồn tại trên đòi này, nhất định người phụ nữ có thai kia chính là chị dâu!”
Lăng Mặc đứng lên khỏi vị trí, anh vừa nhanh chóng đi ra ngoài, vừa hỏi: “Hiện tại tên người phụ nữ mang thai kia vẫn là Hạ An Nhiên? Hơn nữa tướng mạo của cô ấy hơi bình thường?”
Phó Tân: “Đại ca, sao anh biết?”
Lăng Mặc không ngờ, người Phó Tân gặp được thật sự đúng là mèo hoang nhỏ, “Cậu đang ở bệnh viện Phụ nữ và
trẻ em?’
Phó Tân nói: “Đúng, bây giờ tôi đang ỏ’ bệnh viện Phụ nữ và trẻ em, chị dâu đã đi ra ngoài vào sáng nay, tôi đang ở bên cạnh phòng bệnh chờ chị dâu trở về.”
Lăng Mặc cúp điện thoại, anh mở cửa phòng Tồng thống và đi ra ngoài.
Thu Tử Châu vừa đi qua giải quyết một số chuyện, khi nhìn thấy Láng Mặc đi ra ngoài, anh ta lập tức tiến lên, “Đại ca, bây giờ anh vẫn không thề rời đi, nơi này còn rất nguy hiếm.”
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyenH0tMoi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!