Xung quanh ngoại trừ cây cối ra, thì toàn là cây cối!
Trước đó Hạ An Nhiên vẫn còn khó hiểu, tại sao chiếc xe kia lại lắc lư như vậy, hóa ra đó là đi đường núi!
Nhưng bây giờ bọn họ phải thoát khỏi rừng sâu núi thẳm.
Dựa vào sự giúp đỡ của Hạ An Nhiên, Thu Tử Bạch vừa đi xuống núi, vừa tò mò hỏi: “Không phải túi thuốc độc của cô đã bị người khác lấy đi rồi sao? Tại sao nó vẫn còn ờ trên người cô?”
Hạ An Nhiên trả lời một cách lưu loát, “Trong giày.”
Thu Tử Bạch trợn tròn mắt, “Mẹ nỏ, vậy chẳng phải cái tên Trịnh Ưng đó đã án bệnh nấm chân của cô rồi sao?”
Hạ An Nhiên trợn mắt nhìn anh ta, “Tôi là tiên nữ, sao tôi cỏ thể có bệnh nấm chân, anh im miệng cho tôi, nếu không tôi sẽ vứt anh nửa đường!”
Thu Tử Bạch chỉ có thể im miệng.
Đi bộ khoảng nửa tiếng, cuối cùng bọn họ đã đi tới chân núi.
Nhìn từ xa, bọn họ đã thấy một siêu thị nhỏ dưới chân núi.
Hạ An Nhiên lập tức quyết định đi đến siêu thị nhỏ tìm người mượn điện thoại để liên lạc với Láng Mặc, nhưng chưa đi được vài bước thì thân thề của cô đột nhiên đau nhức.
Cơn đau này trước kia đã từng có.
Nhất là giai đoạn sau của thai kỳ, nó càng ngày càng đau đến mức cô khồng còn muốn sống nữa.
Hạ An Nhiên không ngờ nó lại phát tác vào thời điểm quan trọng này.
Hạ An Nhiên buồng lỏng Thu Tử Bạch, cô đau khổ khó chịu co người ngồi xuống.
Đối mặt với tình huống này, Thu Tử Bạch trợn tròn mắt, “Thất Thất, cô bị sao vậy? Chẳng lẽ cô đã bị trúng độc? Không phải cô đã uống thuốc giải độc rồi hay sao? Sao lại không có tác dụng?”
Hạ An Nhiên đau đến mức sắp chết.
Nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng cơn đau và nói với Thu Tử Bạch: “Anh. . . Anh đi gọi điện thoại cho anh trai anh, nói
về chuyện của Độc Phong, đi nhanh đi. . . Không cần đề ý đến tôi!”
Cơn đau này có thể kéo dài khoảng một giờ.
Bây giờ thời gian đối với Làng Mặc rất quan trọng, anh cảng sớm biết về chuyện Độc Phong sẽ tập kích, thì anh sẽ có thể sự chuẩn bị đề phòng sớm hơn, có lẽ sẽ không có chuyện gì xảy ra.
Thu Tử Bạch cạn lời, “Tại sao bây giờ cô còn nghĩ đến Diêm Vương sống, tôi đưa cô đến bệnh viện trước!”
Hạ An Nhiên đau khổ lắc đầu, lớn tiếng quát mắng, “Thu Tra Tra, anh không còn muốn chất độc của tôi nữa sao? Bây giờ. . . Phải. . . Nghe lời tôi! Tồi. . . đây là. . . Bệnh cũ. . . của tôi.”
Thu Tử Bạch nhìn ra dáng vẻ cố chấp của Hạ An Nhiên đối với lời nhắc nhở cho Láng Mặc.
Dưới tình huống này, anh ta chỉ có thể đồng ý với cô, “Tôi qua bên kia gọi điện thoại thông báo cho doanh nhân tinh ranh, cô cố gắng nhẫn nại ở đây, tôi sẽ lập tức đưa cô đến bệnh viện.”
Sau khi Thu Tử Bạch rời đi, Hạ An Nhiên đã đau đớn đến
mức rã rời.
Cơn đau của lúc trước, mặc dù cũng đau đến mức không muốn sống, nhưng cứ sau vài phút lại có cơ hội để cô thở dốc.
Lần này thì khác!
Cảm giác đau đớn đến mức không muốn sống vẫn luồn ở đỏ.
Giống như có thứ gì đỏ đang nồ tung ờ trong cơ thể của cô, đau đến mức chết đi sống lại.
Lúc Hạ An Nhiên đang khó chịu vì cơn đau, nhưng cô vẫn không quên dùng hai tay che chở bụng.
Cô biết cơn đau này có liên quan đến nhóc con, cô rất lo lắng rằng nếu cơn đau tiếp tục như thế này thì sẽ khiến nhóc con bị thương.
Lên google tìm kiếm từ khóa metruyen_hot_moi để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!